Hơn nửa ngày trôi qua, Băng Thanh lúc này đã dần tỉnh lại, vừa định cử động thì chợt thấy trước ngực đau nhói, cúi xuống nhìn thì thấy một vết thương hình chữ thập ngay trên ngực. Nhìn kỹ có thể thấy miệng vết thương đã được xử lý không còn chảy máu nữa nhưng y phục nàng đã bị nhuộm một màu đỏ thẫm vì lượng máu chảy ra trước đó. Đầu óc hơi choáng váng nhìn ra xung quanh phát hiện trời đã gần tối, kinh ngạc hơn nàng nhận ra tỷ tỷ nàng đang nằm bất động cách đó không xa.
Một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng Băng Thanh, nàng liền cố gắng đứng dậy, lết từng bước nặng nhọc về phía thân thể bất động kia, lòng thầm mong không có chuyện gì xảy ra.
Lê thân thể mệt nhọc và đau đớn đến gần Băng Liên, Băng Thanh vội ngồi xuống kiểm tra hơi thở của tỷ tỷ nàng, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm. Tỷ tỷ nàng vẫn còn thở, chỉ là hơi thở có chút rối loạn và yếu ớt.
Băng Thanh vừa định vận khí lực thi triển kỹ năng trị liệu thì cơ thể nàng bỗng cảm thấy đau nhức khắp người. Xem ra thương thế của nàng cũng rất nặng, trước tiên cần nghỉ dưỡng trước đề hồi phục sức lực sau đó mới tính đến chuyện chữa trị cho tỷ tỷ nàng.
Nghĩ đến đây, Băng Thanh liền đảo mắt ra xung quanh, nhanh chóng tìm thấy một khe núi gần đó có thể dùng làm nơi trú thân tạm thời qua đêm nay.
Vội vã ngồi xuống khôi phục một ít khí lực. Sau vài canh giờ, Băng Thanh đã khôi phục được phân nửa khí lực của mình, lúc này nàng vội dùng Băng Tâm Quang Phục để phục hồi sinh lực cho Băng Liên.
Một lúc sau, hai mí mắt Băng Liên khẽ động, sau đó từ từ mở ra. Khuôn mặt tròn trịa đáng yêu của Băng Thanh chợt hiện ra, đôi mắt to tròn kia đang ướt đẫm nước mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Băng Liên khẽ mỉm cười âu yếm nhìn tiểu muội nàng.
"Tỷ làm muội sợ quá, muội cứ tưởng tỷ đã…" giọng nói nấc nghẹn phát ra từ Băng Thanh, cô bé đã rất lo lắng cho Băng Liên.
" Tiểu muội ngốc, tỷ làm sao có thể bỏ lại muội một mình ở nơi nguy hiểm này được chứ, tỷ chỉ bị kiệt sức chút thôi" Băng Liên dịu dàng nhìn Băng Thanh nói.
" Tên khốn đường lang kia đâu rồi? Muội phải bắt hắn trả giá cho việc này" giọng nói hung hăng tức giận phát ra từ phía Băng Thanh.
" Hắn bị tỷ đánh chết rồi" Băng Liên nhẹ giọng nói.
" Thật ạ? Tỷ của muội đúng là tuyệt nhất!" Thanh âm đầy ngưỡng mộ vang lên.
Sau đó hai tỷ muội nhanh chóng di chuyển vào khe núi kia để dưỡng thương và hồi phục khí lực.
Sau hai ngày nghỉ ngơi và dưỡng thương, thương thế cả hai đã hoàn toàn bình phục, ngoại thương của Băng Thanh đã khỏi hẳn, may mắn là vết thương không quá sâu nên cũng không để lại vết sẹo nào. Bây giờ Băng Thanh đã mặc một bộ y phục mới màu trắng, nhìn bộ dáng của cô bé hết sức dễ thương và đáng yêu.
Bây giờ hai tỷ muội đã sẵn sàng lên đường. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này hai chị em men theo những con đường nhỏ, cố gắng ẩn giấu khí lực xuống mức thấp nhất và di chuyển thật nhanh chóng tránh tạo ra tiếng động thu hút sự chú ý của sinh vật trong khu rừng. Cứ như vậy, hai chị em Băng Thanh và Băng Liên liền thuận lợi tiến về phía trước mà không gặp phải bất kỳ khó khăn gì.
Sau hơn hai ngày di chuyển êm ả, chợt nhìn thấy bìa rừng đã hiện ra trước mặt, phía xa xa đằng trước là hình ảnh toà băng thành quen thuộc, ước chừng chỉ mất thêm nửa ngày di chuyển liền có thể đến được cổng thành.
Hai tỷ muội nhìn nhau cười vui mừng, sau bao vất vả họ đã sắp về được đến nhà. Hai bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy nhau rồi sau đó cả hai cùng lao nhanh về phía trước.
Chợt đúng lúc cả hai sắp ra khỏi phạm vi khu rừng thì chợt một bóng đen to lớn từ trên cao bay vút qua, phát ra một tiếng kêu như tiếng chim hót nhưng âm lực lại cực kỳ khủng bố khiến cho toàn bộ khu rừng và mặt đất dưới chân hai tỷ muội Băng Liên rung lắc dữ dội, phía trong khu rừng, một cảnh tượng hỗn loạn đang diễn ra. Tất cả muông thú đều cảm nhận được khí tức áp bức này mà kinh hãi bỏ chạy tán loạn, tiếng gầm rú thất thanh của những quái thú bên trong khu rừng không ngừng vang lên tạo thành một cảnh tượng ghê rợn.
Ngước nhìn lên bầu trời, Băng Liên nhận ra hình bóng đó là một loài chim với những cái đuôi rực rỡ dài hơn trăm thước, bộ lông màu lam óng ánh. Phía trên đầu nó có một cái mào màu vàng ánh kim hết sức chói lọi, đôi cánh khổng lồ sải dài hơn trăm thước như muốn che hết cả bầu trời. Xung quanh thân thể nó phát ra một quầng sáng tử sắc sặc sỡ kèm với khí tức áp bức mãnh liệt. Nếu nó đáp xuống đây, chỉ e là cả khu rừng sẽ bị kình khí đó thổi bay đi mất.
Băng Thanh cũng đang ngẩn ngơ ngắm nhìn vẻ đẹp lung linh của sinh vật đang bay trên bầu trời kia, bỗng một âm thanh hỗn tạp phát ra từ phía sau lưng khiến cô bé chợt tỉnh lại.
Quay đầu nhìn về phía sau, hai chị em Băng Thanh kinh hãi khi nhìn thấy rất nhiều động vật đang điên cuồng lao về phía họ, có vẻ như chúng không có ý định tấn công họ mà chỉ là bản năng trong chúng phản ứng khi gặp khí thế kinh người của sinh vật bí ẩn trên trời kia. Vì vậy chúng đang hoảng loạn chạy trốn khỏi luồng khí bức bách đó.
Dù là với mục đích gì thì việc tất cả sinh vật trong rừng cùng đổ xô ra ngoài cùng một lúc như vậy cũng cực kỳ nguy hiểm. Nếu không cẩn thận rất dễ xảy ra tình huống bị những con thú kia trong lúc chạy loạn giày xéo mà chết, nhất là đối với hai nữ nhi yếu đuối này.
Trong lúc hai tỷ muội Băng Liên còn chưa biết phản ứng như thế nào thì dòng thú triều kia đã áp sát rất gần họ chỉ còn cách khoảng một thước nữa thì bỗng có một bàn tay của ai đó nắm lấy cánh tay của hai tỷ muội Băng Liên kéo bay lên không trung.
Giật mình quay đầu lại thì cả hai chị em Băng Thanh đều thở dài nhẹ nhõm, khuôn mặt quen thuộc thân thương bỗng hiện ra ngay trước mắt hai người, một cảm giác ấm áp trong cơ thể bỗng dâng trào, đó không ai khác chính là Băng Tuyết, mẫu thân của hai tỷ muội Băng Liên và Băng Thanh!
" Mẫu thân!!!" Giọng nói vui mừng pha lẫn chút xúc động vang lên từ phía Băng Thanh, một dòng lệ hạnh phúc vội lăn dài trên má cô bé, ngay lập tức liền ôm lấy cơ thể mềm mại, ấm áp của mẫu thân nàng, cảm xúc lúc này của Băng Thanh đang rất rối bời khó tả.
" Cuối cùng người cũng xuất hiện, mẫu thân" thanh âm nhẹ nhõm phát ra từ Băng Liên, có mẹ nàng ở đây thì mọi chuyện xem như đã được giải quyết.
" Hai con làm tốt lắm, mẫu thân rất tự hào về hai con, giờ thì về nhà thôi" Băng Tuyết dịu dàng nói. Ôm hai hài nhi trong lòng, cảm giác mẫu tử thiêng liêng bỗng ùa về làm cho vị nữ vương luôn lạnh lùng này bỗng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng và gần gũi như một người mẹ hiền từ và nhân hậu vậy.
Thì ra sau khi cảm nhận được khí tức áp bức phát ra từ khu rừng, linh cảm trong lòng cho biết hai nhi tử của nàng đang gặp nguy hiểm nàng liền lập tức bay nhanh về phía khu rừng nơi đang phát ra âm thanh hỗn tạp nhất. May mắn thay nàng đã đến kịp