Trong màn đêm u tối tĩnh mịch, có một bóng đen lao đi vun vút xuyên qua những lùm cây um tùm bên trong khuôn viên thần điện. Hướng mà hắc ảnh đó đang phóng tới là một toà cung điện uy nghiêm đang sừng sững toạ trấn phía trên đỉnh của thần điện.
Bên trong cung điện kia, có một thân ảnh cao lớn, khí chất cao quý, uy nghi đang đứng chắp tay ra sau, quay lưng về phía cửa chính. Như nhận ra được động tĩnh bên ngoài, hai bàn tay đang thả lỏng bất chợt siết chặt lại, khí lực cũng theo đó mà tuôn trào ra đầy mạnh mẽ.
Một cơn gió mạnh chợt thổi tung cửa sổ, kế đó là một bí nhân bay vọt vào bên trong cung điện, đứng ngay phía sau lưng của vị nam tử kia. Sau đó bỗng nhiên gã bí nhân kia đột ngột chắp tay, cúi đầu thi lễ với vị nam tử trước mặt.
"Hài nhi Lôi Kình, bái kiến phụ thân!"
Hoá ra người bí nhân đó chính là Lôi Kình, còn vị nam tử kia chính là Lôi Thiên, điện chủ Chí Tôn Thần Điện!
"Kình nhi, sao tối rồi còn không nghỉ ngơi mà lại chạy đến đây làm gì?" Lôi Thiên trầm giọng hỏi.
"Phụ thân, sao lúc trước người không đứng ra làm chủ cho chúng con, để Kim Quốc chúng ta bị loại một cách ê chề nhục nhã như vậy?" Lôi Kình được hỏi tới liền thốt ra một câu vừa mang ý trách móc vừa có phần uất ức.
Lôi Thiên không vội trả lời, chỉ xoay người lại nhìn thẳng vào mặt Lôi Kình, lúc này đang rất tức giận đến đỏ mặt tía tai, khoé miệng hơi nhếch lên khẽ mỉm cười.
"Kình nhi, ta giao lại vị trí quốc vương cho con vì muốn con sớm có cái nhìn xa rộng hơn và suy nghĩ thấu đáo hơn để sau này có thể giúp ta nhiều việc. Xem ra ta đã quá kỳ vọng vào con rồi…" Lôi Thiên lắc đầu, thở dài nói.
"Ý người là…" Lôi Kình nghe ra giọng điệu thất vọng của Lôi Thiên, trong lòng có chút lo lắng, liền hỏi.
"Thắng thua trên võ đài là chuyện thường tình, không cần phải vì thế mà đánh mất đi giá trị của bản thân. Con xem cách con phản ứng trước đông đảo cường giả có phải trông rất giống một đứa trẻ đang giãy nảy lên đòi đồ chơi hay không? Còn đâu là thể diện của một quốc vương?"
"Chưa kể, nếu ta ra mặt cho các con, chưa chắc đã có thể giúp các con vào vòng trong mà không chừng vị trí này của ta cũng bị lung lay. Như vậy có đáng không?" Lôi Thiên chậm rãi phân tích.
Đến lúc này Lôi Kình mới chợt hiểu ra lý do tại sao phụ thân hắn không công khai ủng hộ cho đội của hắn, thì ra tất cả đều là vì vị trí Chí Tôn cao quý này.
Mặc dù không biết việc làm điện chủ nơi này có mang lại lợi ích gì hay không, nhưng trông thấy thái độ cẩn trọng của Lôi Thiên thì Lôi Kình cũng có thể đoán ra lợi ích có được từ nơi này không hề nhỏ, mà bản thân hắn có thể đột phá lên cảnh giới Đại Tiên này cũng chính là nhờ vào Ngũ Sắc Đan mà phụ thân hắn cho hắn hai năm trước. Chính vì vậy hắn không bao giờ hoài nghi quyết định của cha hắn, lần này cũng như vậy.
"Giờ cũng đã khuya rồi, con mau về nghỉ ngơi đi." Lôi Thiên ngầm ra hiệu cho Lôi Kình quay trở về phòng của hắn.
"Hài nhi tuân lệnh!"
Lôi Kình lập tức xoay người lao vút ra bên ngoài. Gió bên ngoài đang nổi lên từng đợt cuồng bạo khiến cho cây cối xung quanh nghiêng ngả, tiếng gió lạnh buốt chà xát vào nhau tạo ra vô số thanh âm xào xạc ê tai, hai cánh cửa sổ cứ vung tới vung lui đập vào thành cửa rầm rầm. Thời tiết đang yên bình bỗng nổi trận cuồng phong. Điều này cho thấy những trận tranh tài ngày mai sẽ vô cùng kịch tính!
Sáng hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng, tất cả các đội tham dự vòng loại thứ hai đều đã tập trung đầy đủ tại quảng trường. Đội Kim Quốc mặc dù đã bị loại nhưng vẫn nán lại để quan sát những đội còn lại thi đấu. Hôm nay Lôi Phách đã hoàn toàn bình phục, ánh mắt vẫn chưa hết giận dữ, dán chặt lên ba người bên phía Thổ Quốc. Đáp lại ánh mắt đầy căm phẫn đó là những điệu bộ và cử chỉ đầy châm chọc và khiêu khích đến từ Độc Cáp, Độc Lâu và Độc Hà. Bọn họ không có vẻ gì là đang sợ hãi Lôi Phách cả.
Vẫn giống như hôm qua, Ngưu Minh lại tiếp tục công việc làm người giám sát trận đấu. Anh ta bước lên phía trung tâm quảng trường, xung quanh là bốn đội lọt vào vòng trong, mạnh dạn tuyên bố:
" Ngày thi đấu thứ hai của giải đấu sẽ được tiến hành theo hình thức thi đấu tổ đội. Bốn đội sẽ bốc thăm để chọn ra hai cặp đấu, sau đó sẽ tiến hành đấu loại trực tiếp. Đội nào có thể khiến cho đội còn lại đầu hàng hoặc mất khả năng chiến đấu sẽ giành chiến thắng và tiếp tục tiến vào vòng chung kết được tổ chức vào ngày hôm sau."
"Còn bây giờ mời đại diện bốn đội bước lên bốc thăm thi đấu!"
Đội trưởng bốn đội nhanh chóng tiến về phía Ngưu Minh để bốc thăm. Vài phút sau đã có được kết quả của hai trận đối đầu của ngày hôm nay.
Trận đầu tiên là cuộc so tài giữa Hoả Quốc và Thổ Quốc, trận kế tiếp là màn đọ sức giữa Mộc Quốc và Thủy Quốc.
Kết quả vừa công bố liền khiến cho cả bốn đội cùng thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì bọn họ cũng không gặp phải địch thủ khắc chế. Đây quả là một kết quả mỹ mãn cho tất cả các bên.
Ngay sau đó Ngưu Minh liền cho tập trung hai đội Hoả Quốc và Thổ Quốc lại võ đài để bắt đầu cử hành trận thi đấu đầu tiên của ngày thi đấu thứ hai.
Khi hai đội đã có mặt đầy đủ, Ngưu Minh đảo mắt liếc nhanh một lượt sáu thí sinh của hai đội thấy mọi người đều đã sẵn sàng liền lập tức giơ tay ra hiệu cho trận đấu bắt đầu.
"Nhớ kỹ đừng để cho ba nha đầu kia thi triển bí kỹ dung hợp, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn!" Hoả Long chợt nhớ đến lời dặn đêm qua của Hoả Cương.
"Vừa phải để ý đến độc dược của chúng lại còn phải coi chừng chiêu thức của chúng, thật là phiền phức quá đi mà!" Hoả Long lắc đầu ngao ngán.
"Đã vậy thì trước tiên cứ tốc chiến tốc thắng, đánh gục một tên trước thì hai tên kia coi như không thể thi triển bí kỹ rồi!" Ánh mắt Hoả Long chợt sáng lên mừng rỡ.
"Hoả Ly, nhờ nàng hỗ trợ phía sau, Hoả Nương, nhờ nàng phòng về cho Hoả Ly. Việ còn lại cứ giao cho ta!" Hoả Long quay sang nhìn Hoả Ly và Hoả Nương tuyên bố đầy tự tin.
Đáp lại sự tự tin đó của Hoả Long, hai nàng kia đều khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý. Hai người họ biết rõ là Hoả Long đang muốn lấy thân thử nghiệm sức mạnh của ba vị cô nương bên kia. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hết sức hỗ trợ cho Hoả Long.
Cả người Hoả Ly chợt toả ra hồng quang đỏ rực, một tia kim quang bắn thẳng về phía lưng Hoả Long khiến cho cả người Hoả Long bỗng được bao phủ bởi một cỗ hồng sắc hoả diễm.
"Hoả Phù Trận - Trợ Lực!"
Hoả Long chợt thấy cả thân mình như đang căng tràn sức sống, khí lực đang lưu thông ào ạt trong khí mạch, sức mạnh dường như có sự tăng phúc rất lớn.
"Cảm giác này… không ngờ lại có thể khiến cho thực lực tăng lên đáng kể như vậy. Thật không hổ danh là chuyên gia hỗ trợ!" Hoả Long thích thú cười rồi thầm nhủ.
Lợi dụng sức mạnh to lớn này, Hoả Long tiếp tục gia cố thêm sức mạnh bằng bí kỹ của Hoả Tộc.
"Hoả Thần Nhập Thể - Nhất Thức!"
Khác hẳn những lần trước, dù cho đã dùng đến Nhị Thức vẫn chưa có cảm giác đột phá lên Điện Sắc Tiểu Tiên, thế mà lần này chỉ mới bước vào trạng thái Nhất Thức mà Hoả Long đã có thể cảm nhận được ranh giới đột phá đang ở rất gần rồi, chỉ cần thêm một chút nữa là có thể thành công đột phá lên cảnh giới Điện Sắc Tiểu Tiên!
Trong lòng đang rất nóng lòng muốn kiểm tra, Hoả Long lập tức cắn răng, siết chặt hai bàn tay lại