Đi liền hai ngày cô đã đến bên ngoài Phong Vân quốc, nghe nói muốn gia nhập môn phái nhất thiết phải qua tỷ thí loại trừ, chọn ra từ hàng ngàn tu luyện giả ba trăm người đứng đầu, trực tiếp gia nhập vào cuộc khảo hạch cuối cùng.
Ai da còn bằng phương thức nào từ ba trăm người kia chọn ra người được tấn nhập môn phái thì chỉ có bà già vài trăm năm tuổi đội lốt trẻ con ở bên cạnh cô biết, vậy mà có đánh chết nó cũng không chịu nói, từ đầu đến cuối đều một câu:
" Thiên cơ không được phép tiết lộ"
Cái gì mà thiên cơ không tiết lộ, có ma mới tin!!!
Chỉ là trận tỷ thí này cách một năm nữa mới diễn ra, vậy cô vẫn còn 1 năm để chuẩn bị, đúng là trời cũng giúp mình...
- Vậy giờ chủ nhân định đi đâu?
- Đi đâu?... Nếu trong thư đã nói với hắn lên núi tu luyện thì cứ tìm một vùng núi nào đó địa hình thuận lợi cho việc tu luyện...
- Ngươi có biết ngọn núi nào đặc biệt nhiều yêu thú để khi chán ta đi chém chơi... khí độc cũng phải nhiều vì không được điều chế đan dược giải độc ta sẽ buồn tay... quan trọng phải là ngọn núi nào đó địa thế hiểm trở, có bùn lầy đều được vì không ta sẽ buồn chân...
"..."
Trời nóng...lạnh sống lưng...vai run cầm cập...
- Chủ nhân, cô là chọn nơi để tu luyện hay nơi để chết "thanh thản" vậy???
______
Dương gia...
- Thiếu chủ, Nhị vương gia đến rồi, đang ở phòng dành cho khách thưởng trà...
Vị thiếu chủ vừa được thông tri vẫn đang nằm lì trên giường, tay còn ôm khư khư đống hành lý vừa nãy bị tên ám vệ chết tiệt của ai đó ném thẳng vào.
- Nói với hắn, lão tử mới không cần tiền của hắn, thiếu tiền cũng không chết được, chứ ra khỏi phủ lêu lổng với hắn thì ta sẽ bị phụ thân đánh chết cho coi.
"Két..."
Giật mình...
Cánh cửa đang yên vị bỗng bị đạp một cái bật ra, tiếp đó là thân ảnh gia chủ Dương gia đang hùng hổ tiến vào.
- Phụ... phụ thân...aaaa...
Ai đó vừa chột dạ vừa nhanh chống lấy chăn che đống hành lí ngổn ngang dưới đất, lần này xác định rồi ah!!!
- Tên nghịch tử kia, vương gia đang đợi bên ngoài kìa sao ngươi còn chưa ra?
"Ách..."
- Cầm đống đồ lên, đi nhanh lên, muốn ta tức chết phải không???
Đoạn rút từ đâu ra cây gậy dài, gọi hạ nhân vào, hai người khiêng một hòm đồ đạc đi mất, bản thân mỗ vị gia chủ không nương tình mà hạ gậy lên mông ai đó...
- Aaaa... con đang đi người đừng đánh... aaa...
Khi chạy đến cửa, Thần Thần bị một cước đạp bay ra ngoài, cánh cửa đằng sau ngay lập tức đóng sập lại.
" Tình huống gì vậy chứ???"
Ở phòng khách ở Dương gia phủ, tiếng nước chảy vào chén mang theo hương trà hoa cúc tản mát ra khắp gian phòng.
Nhị vị vương gia nào đó đang thảnh thơi ngồi nhấp trà, từ xa đã nghe tiếng chửi bới, cánh cửa phòng tội nghiệp lại bị đá văng ra...
Thân ảnh quen thuộc chạy xộc vào, không thèm giữ hình tượng mà ngồi phịch lên bàn, cầm bình trà lên tu ừng ực rồi thở hồng hộc, rõ ràng vừa rồi chạy không chậm.
- Ngươi đã làm gì...?
"..."
- Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, phụ thân ngày thường hận không thể mang ta nhốt lại, sau đó sẽ là vũ kỹ, bí tịch, luyện đan,... Học cho hết mới được ra... Ngươi đã làm gì rồi???
- Ta chỉ nói với cha ngươi...
- Nói cái gì???
- Nói là...
- Nếu đã đến rồi thì đi mau...
" ..."
- Giờ này bên đó chắc cũng sắp xong rồi...
Nói rồi đoạn đi mất để lại Dương Thần khó hiểu ngơ ngác.
- Rốt cuộc ngươi đã nói gì với phụ thân ta... ngươi đứng lại...
______
Hoàng cung Phong Vân quốc
- Hoàng thượng, Lâm Hinh Nhã quận chúa nghe nói trên đường hồi cung đã gặp phải thổ phỉ, đã bị...bị...làm nhục rồi ạ... hiện tại sống chết chưa rõ...
Âu Dương Mạc tay đang phê tấu chương ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục đưa bút, khoé miệng khẽ nhếch lên ý cười...
- Xem ra đứa nghịch tử này hành động còn nhanh hơn ta...
Trương công công một thân son phấn đứng bên cạnh hầu trà, không khỏi tò mò lên tiếng.
- Thứ thuộc hạ nhiều chuyện, sao người biết là do vương gia làm?
- Còn khó nhận ra sao?
- Nô tài lãnh giáo.
- Ha... Hoàng đế Linh Viêm không phải một kẻ đơn giản, bảo vệ nhi nữ trước nay rất chu toàn, bên cạnh đều là ám vệ cao thủ, thổ phỉ bình thường có thể đi đến bước này ???
Trương công công cùng tên thị vệ đồng loạt "a" lên một tiếng, quả nhiên là vậy...
______
Bầu trời mới ban nãy còn trong trẻo đi đến đây bỗng thành một mảng đen tối, sấm chớp tuy không có mưa nhưng vẫn cứ muốn giật cấu xé tim can.
Mùi hương của cây cỏ cứ xộc vào mũi mặc dù chưa đi vào, lừa ai chứ, rõ ràng là độc chướng nơi này đã quá nặng nề.
Chưa xử dụng một phần linh thức đã có thể nghe thấy tiếng hét của hàng