Lăng Dật nhìn một màn trước mắt, tự nhiên đã nhìn cô như yêu nữ tái thế, đôi mắt của đó...máu...sát khí...thực lực này...tại sao lại mạnh mẽ như vậy...
Phượng Hoàng hét lớn, hướng đám người phía sau bay đến...
Tiếng rút kiếm đồng loạt vang lên, vung vung loạn xạ trên không trung nhưng chẳng có mấy tác dụng, vốn không phải đối thủ của nó...
Hình ảnh cô hiện rõ trong mắt hắn, ngày càng gần hơn...
Cô đạp không, vụt qua sát khí nồng nặc chung quanh, tà áo phiêu miểu tung bay, đôi mắt vô hồn không có lấy một tia ý niệm, dường như không còn kiểm soát được nữa...
"Gϊếŧ người... gϊếŧ người..."
Như có tiếng mời gọi, nó muốn nhất chìm cô, muốn cô gϊếŧ người...
Ánh mắt yêu mị màu máu cách Lăng Dật chẳng còn bao nhiêu, cô đột nhiên dừng lại, bất giác nhìn chằm chằm hắn...
______
- Này, rốt cuộc ngươi là con gì vậy???
- Ta là yêu linh, đừng có nói con gì xúc phạm như vậy chứ???
Tinh Tinh lườm Dương Thần một cái cảnh cáo, sau đó tiếp tục nhìn về hướng đi phía trước, tuy không cảm nhận được rõ ràng Huyết Sát cung đang ở địa phương nào nhưng chí ít Hắc Ám linh lực ngày càng nồng nặc, chắc chắn đi đúng đường rồi...
- Vậy sao ngươi không biến ra hình dạng nữ nhân lúc nãy, trông đỡ khó coi hơn bây giờ nhiều...
- Bình thường ta không bay thì cũng là ngồi trên vai chủ nhân, biến thành người thì không được lợi như vậy...???...
- Ngươi dám kêu ta khó coi...
"Bốp..."
Cú đấm thứ hai trong ngày...
- Đồ nữ nhân hung dữ!
- Ta là yêu...
- Đồ yêu tinh hung dữ...
- Ta là yêu linh, ngươi mới là yêu tinh, cả nhà ngươi là yêu tinh.
- ...cha ta nghe thấy sẽ đến xử ngươi đó...
- Ha ...ta mà sợ cha ngươi, cha ngươi dám đến bà đây dám xử...
- Ngươi dám...
Trong khi đó...
- Nàng phải chờ ta... Hàn Băng Tâm...
- Ngươi dám đánh cha ta ...ta liều với ngươi đó...
"..."
" Xoẹt..."
Thanh trường kiếm bóng loáng xuất hiện trước mặt hai tên nhiều chuyện phía sau khiến trong phút chốc...câm nín...
"..."
Tinh Tinh ghé sát bên cạnh.
- Tại ngươi đó...
- Tại ngươi...
- Tại ngươi mà ...
- Ta đã nói là tại ngươi...
- Ngươi muốn đánh nhau phải không...
- Ta còn sợ ngươi, tới đây...
"..." ( Thiên ca bất lực ah ????????????)
"Ầm..."
"Ách..."
- Cái gì vậy?
Cả ba người nhìn về phía tiếng động khủng khiếp vừa rồi, trên không trung đột nhiên xuất hiện thêm một con phượng hoàng lửa toàn thân cháy rực...
- Tuyết Liên Phượng!
Ba chữ đầu tiên nảy lên trong đầu Tinh Tinh lúc này...
- Không thể được, Huyền Linh nhất cảnh... Không thể dùng nó....
Tinh Tinh vội nhảy xuống, bản thân nhanh chóng biến thành hình người rồi theo làn sương bay mất...
Âu Dương Thiên cũng không dấu được lo lắng, hắn căn bản nghe không hiểu những gì Tinh Tinh nói, hắn chỉ biết cô đang gặp nguy hiểm...
Tinh Tinh cứ hướng phía trước đâm đầu mà bay, cảnh vật xung quanh chưa kịp hiện rõ đã lao vụt qua...
Âu Dương Thiên một làn sương màu đỏ phía sau, từng cơ quan thần kinh như co rút lại, hắn sợ...
Nhưng khi hai người đến, dưới đất đều là những cỗ thi thể lạnh ngắt, trên người đền một màu y phục đặc trưng của Huyết Sát cung...
Đứng giữa một màn máu tanh rợn người là một thân ảnh đang đứng bất động, dường như trên người không mảy may một chút thương tổn nào...
- Lăng Dật???
- Ngươi biết hắn???
Tinh Tinh hơi ngạc nhiên nhìn Âu Dương Thiên.
Tinh Tinh cẩn thận dò xét, đi qua từng thi thể một...
" Là một con vật gì đó rất lớn, toàn thân phát ra tia lửa, những người này đều là chết vì vuốt hoặc bị tia lửa trực tiếp thiêu chết..."
" giống... rất giống..."
Âu Dương Thiên bỗng nhiên dừng lại, ra hiệu cho cô, ý thức cho hắn thấy có gì đó đang đến
Chưa kịp định thần lại hai người đã cảm thấy một tia nguy hiểm, một uy áp cực kỳ mạnh mẽ như từ trên trời rơi xuống, khiến hết thảy xung quanh đều như có thêm nguồn lửa châm ngòi, làn sương mỏng xung quanh cũng ý thức được nhanh chóng rẽ sang hai bên.
Một người đàn ông, khuôn mặt già dặn ẩn chứa một vẻ kiêu ngạo và trào phúng không dễ gì nhìn thấy.
Theo sau có thêm một đám đệ tử, so với những cỗ thi thể lạnh ngắt dưới đất nhiều hơn vài lần...
Ông ta chậm rãi phi thân đến bên cạnh Lăng Dật vẫn còn đang chưa hoàn hồn, nhìn cô và hắn, chỉ cách có vài chục bước chân nên toàn bộ khí tức mạnh mẽ của ông ta đều như muốn nuốt chửng hai người.
- Lăng Dật...
Ông ta gọi tượng đá đang đứng bất định bên cạnh mình, giọng nói trầm ổn không khỏi kiến người ta cảm thấy bị gò bó...
Lăng Dật vẫn đứng bất động, so với cái cây bên cạnh còn thẳng hơn...
Nhận ra điều bất bình thường, ông ta cẩn thận dò xét...
- Chết rồi ...
Tinh Tinh và Âu Dương Thiên không dấu nổi kinh ngạc nhìn nhau."Chết rồi???"
- Là các ngươi làm sao?
Ông ta bình thản nói như một lẽ đương nhiên, trong giọng nói trầm trầm uy nghiêm chẳng tìm được một sự xót thương nào.
Cô và hắn im lặng
Lúc tưởng như ông ta sẽ giận dữ, một phát trực tiếp đánh cho hai người tơi tả thì ông ta đã không làm vậy, ngược lại khẽ nhếch mép cười.
- Chàng trai, nên suy nghĩ cho kỹ, chỉ có điều...Nếu Lăng Dật đã chết, chi bằng... ngươi gia nhập vào Huyết Sát thay thế vị trí của nó, thế nào?
Tinh Tinh đưa mắt nhìn hắn bên cạnh, một cái lắc đầu đầy lo lắng.
Lần này thật sự rắc rối rồi...
Âu Dương Thiên cũng đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, bình thản như đang nói đến một chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình.
- Ngươi có thời gian quyết định, nhưng không lâu đâu.
Thời gian quyết định đó vốn chẳng phải thể quyết định được gì...
- Nếu ta không đồng ý thì sao?
Trong lúc đó, Tinh Tinh khẽ nhắm mắt lại, cố dùng linh thức lần tìm từng ngóc ngách trong Huyết Sát địa nhưng vẫn không sao tìm được dấu vết của Hàn Băng Tâm.
- Nếu không đồng ý các ngươi cũng không thể rời