“Tsk…” Hình Vân xoa xoa cái trán hồng hồng của mình.
Gần đây mỗi khi xảy ra va chạm, chả hiểu sao người bị đau đều là cậu.
“Ồ, lại là bé à.” Người kia hiển nhiên đã nhận ra Hình Vân, “Bạn nhỏ Omega đanh đá hôm trước.”
Giọng nói rất quen thuộc, Hình Vân cũng nhận ra anh là ai, chính là người hôm trước cậu va phải lúc cắm đầu nghịch thiết bị ngoại vi.
Hình Vân nhớ lại cuộc trò chuyện về pheromone, hai má đỏ hây hây.
“Sao lúc nào cũng là anh chứ.” Hình Vân không xốc lên nổi tinh thần.
Sao đi đâu cũng đụng phải nhau thế, lẽ nào là “nghiệt duyên” trong truyền thuyết.
“Sao lại không thể là anh?” Người kia đá xoáy, “Các bạn nhỏ đang làm gì thế?”
Quân hàm trên người anh là mơ ước của không biết bao nhiêu sinh viên Đại học, cậu em khóa dưới mặt cũng đỏ bừng, há mồm không nói nên lời.
“Thưa Thượng Úy.” Cậu ta đứng thẳng người, hành lễ lại, “Báo cáo, em là tân sinh viên năm nay ạ, đàn anh đang dẫn em tìm đường.”
“Đằng ấy dẫn tân sinh viên đến chỗ anh?” Người kia gật đầu với cậu khóa dưới, quay sang hỏi Hình Vân.
Dẫn tới đây? Ý gì, đây là chỗ quái quỷ nào chứ, Hình Vân cũng không biết.
Hình Vân đáp: “Có vấn đề gì không ạ?”
Cậu đi theo bản đồ do Diệp Tử gửi, chắc chắn không sai.
“Đây là khu nghỉ ngơi của giảng viên, ngày thường sinh viên không tới đây đâu, lớp xa tinh tác chiến các em muốn tìm ở tòa nhà trên không bên kia kìa.” Trong đáy mắt đối phương dấu không nổi nụ cười châm chọc, “Sao em lại dẫn nhóc kia đi hướng ngược lại vậy?’
Hình Vân: “…”
Móa, tất cả là tại Diệp Tử.
Diệp Tử chỉ con đường này cho cậu, thế là đủ biết nó đáng tin mức độ nào rồi nhé.
Tại sao mỗi lần cậu đụng phải anh giảng viên này đều rơi vào trường hợp ối dồi ôi thế này chứ, tốt nhất là nên tránh xa.
Oan gia ngõ hẹp, không phải trò đùa.
Hình Vân cầu mong anh bù đầu với công việc, bận đến mức quên sạch chuyện hôm trước.
Anh lại không muốn buông tha cho cậu, nhìn một vòng rồi hỏi: “Kiểm điểm viết tới đâu rồi?”
Hình Vân: “…”
Nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước mà thôi, cái kẻ này sao lại thù dai đến thế cơ chứ.
“Không chịu viết chứ gì?” Nụ cười dưới đáy mắt đối phương lại sâu hơn, hiển nhiên không có ý buông tha dễ dàng.
“Thưa thầy, em muốn tiếp tục dẫn đường.” Hình Vân xốc lại tinh thần, cố gắng tránh khỏi nanh vuốt thú dữ.
“Khỏi cần, nhóc kia xem cái này là ổn rồi.” Anh ra hiệu cho cậu khóa dưới, mở thiết bị ngoại vi vẽ ra một chỉ dẫn, cậu khóa dưới khom lưng cung kính rời đi, quên luôn đàn anh đẹp trai của mình.
Hình Vân: “…”
Đám Alpha là lũ móng heo lớn.
“Đi theo anh, đi viết kiểm điểm của em nào.” Đối phương nói xong xoay người rời đi, Hình Vân nhận mệnh đi theo.
Đại học Trung ương có móc nối qua lại với phía quân đội, giảng viên đương nhiên cũng có tiếng nói hơn, người ta nói vậy rồi thì Hình Vân đành cun cút nghe lời, cùng tiến vào một gian phòng nghỉ dành cho giảng viên.
“Thầy cần em kiểm điểm cái gì ạ?” Hình Vân hỏi, “Ngày hôm ấy em không nên lén lút mắng sau lưng thầy là FA cả đời.”
Đối phương đang rót dở cốc nước cũng phải đứng hình, hiển nhiên đã bị dọa ngây người.
“Kiểm điểm dáng vẻ em vừa đi vừa nghịch thiết bị ngoại vi không hợp quy củ.”
Hình Vân cúi đầu: “Vâng ạ.”
Có khướt mới kiểm điểm, xin hứa lần sau sẽ tái phạm ạ.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Hình Vân.
“Không nghĩ gì hết.” Hình Vân nhanh chóng phủ nhận.
“Nhớ kiểm điểm cả chuyện không bổ sung thuốc ức chế đã chạy lung tung nhé.”
Hình Vân ủ rũ gục xuống: “Vâng ạ.”
Đối phương dường như rất thích dáng vẻ này của cậu, nhàn nhã bồi thêm: “Kiểm điểm nốt chuyện thân là thành viên Hội Sinh viên lại dẫn người ta đi lạc, là sinh viên Đại học Trung ương nhưng không nhớ đường trong khuôn viên, tương lai Liên Bang rồi sẽ về đâu đây em.”
Anh giáo khua môi múa mép, Hình Vân giận tím người.
Người như anh giai xứng đáng độc thân đến 200 tuổi, nhá!
“Em lại nói xấu gì anh đấy?” Đối phương nhạy bén nhìn cậu.
Hình Vân: “…”
Dỗi vãi chưởng, chửi thầm hai câu cũng chả được.
Đối phương hiển nhiên nhìn ra cậu đang buồn bực, uy hiếp ra lệnh: “Nếu không viết cho tốt lần sau cho em đứng kiểm điểm trước tân sinh viên toàn trường nhé?”
Không, chắc chắn là không.
Hình Vân cực kì tuyệt vọng: “Vậy thì em cần viết bao nhiêu chữ?”
“Tùy em, anh không hài lòng thì phải viết lại, viết xong tự gửi lên hệ thống lưu trữ của trường học, anh đọc được.” Anh nói, “Đừng quên ghi lại họ tên và lớp, tốt xấu cũng là sinh viên bị anh phạt, cũng phải biết tên chứ.”
“Vâng ạ.” Hình Vân ủ rũ.
Anh đặt một chiếc máy trị liệu mini trên bàn làm việc, chỉ chỉ vào cái trán ửng đỏ của Hình Vân rồi lại chỉ vào giấy bút trên bàn, nhàn nhã rời khỏi văn phòng.
“Thầy Thịnh à, vẫn là cậu sinh viên hôm trước đúng không?” Bên ngoài có người hỏi.
“Vâng.” Đứng ngoài khu dành cho giảng viên, Thịnh Hằng Xuyên mỉm cười đáp, “Gặp lại vẫn phải phạt một chút mới được, tôi muốn tốt cho em ấy thôi, không phạt thì em ấy không nhớ lỗi sai.”
“Vâng, thầy chu đáo quá.”
Anh giáo tận tâm Thịnh Hằng Xuyên nhìn lại vào trong văn phòng, nghĩ một chút rồi nhập một yêu cầu vào thiết bị ngoại vi.
Hình Vân ngồi trong văn phòng im lặng suy nghĩ, thời gian thấm thoát trôi qua, ngày hôm nay nắng