Vân vẫn ngồi thừ ra đấy, mắt thì mãi đăm đăm nhìn ra khung cửa sổ, nhưng tay lại báu chặt thành ghế 1 cách khó hiểu…?
Rồi gã Sơn tiến đến góc nhà, lấy chiếc bóng đèn huỳnh quang dài vẫn còn nằm gọn trong lớp vỏ xốp. Gã bước chầm chậm đến Quân đang nằm lăn qua lăn lại, để gắng tránh từng nhát gậy oan nghiệt kia… và rồi gã khẽ tuột lớp vỏ bóng đèn ra, ánh mắt đột nhiên sắc lẻm như dao, sát khí tỏa ra nồng nặc…
Hân lại 1 lần nữa không thể kìm chế được bản thân mình, cô hét lên, vang vọng khắp căn nhà hoang:
- Không được! vết thương của bóng đèn là vết thương không thể lành!! Nó có thể dẫn đến hoại tử!! Mày không được đánh Quân bằng cái thứ đó, mày có nghe tao nói không Khởi Sơn!!!!
Tên Luân bắt đầu sợ hãi trước thái độ gần như phát cuồng của Hân, nên hắn dần dần đứng xa cô ra, tựa như hắn sợ cô sẽ nổi điên lên mà quay sang cắn hắn vậy. Còn Vân thì cứ luân phiên nhìn chằm chằm vào Sơn, rồi lại quay ngoắc ra cửa… tay nhịp nhịp như thúc giục điều gì đó 1 cách vô thức…
Chợt ngay lúc Sơn vừa giơ chiếc bóng đèn lên cao, thì có 1 cô bé chạy vào với dáng vẻ hớt ha hớt hải, nó vịn ngay thành cửa, mặt mày hoảng hốt
- Các anh ơi chạy đi, cảnh sát đang trên đường vào đây đấy!!
Như tiếng sét ngang tai, cây bóng đèn từ tay gã Sơn rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành, thằng Luân cùng 3 tên đàn em đều tái nhợt da mặt, hớt hải kéo tay thủ lĩnh bỏ trốn. Nhưng khi vừa bước ra cửa, Sơn ngoảnh đầu lại nhìn Vân, thúc giục:
- Sao em còn đứng đó??!
- Em ở lại xử lý nốt thằng nhóc này, không lẽ anh muốn nó khai hết với cảnh sát à?! Đần vừa thôi! – cô đứng phắt dậy, nhìn Quân lạnh lùng nói
- Được rồi, trông chờ vào cô em gái thông minh đấy.
Hắn nhếch mép rồi chạy mất dạng cùng với 4 tên đàn em. Quân gập người lại đau đớn, cố gắng hé mở đôi mắt chứa đầy nỗi thất vọng về phía Vân, rồi khổ sở bật ra những âm thanh chua chát từ cổ họng đã khàn đặc của mình:
- Tôi …không ngờ…chị..chị….
Vân thở dài nhìn vào cô bé vừa chạy đến báo tin, rồi nói thật nhanh với cái chau mày khá giận dữ:
- Em đến hơi trễ đấy! thôi đi đi, việc em xong rồi!!
Cô bé gật đầu và chạy biến ngay lập tức. Để lại 3 người đang chằm chằm nhìn nhau trong căn nhà hoang tàng ấy. Vân bước đến nhẹ nhàng cởi trói cho Hân, cô nàng này vừa được thoát khỏi những sợi dây chết tiệt kia liền chạy đến bên Quân ngay. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi thành dòng trên gương mặt xinh xắn của cô… Hân nâng đầu Quân nằm lên đùi mình, nhẹ nhàng quệt đi những vệt máu dài trên gương mặt anh, môi mấp máy, run run như muốn nói ra điều gì đó nhưng không thể… Và đó cũng là lần đầu tiên cô chủ động chạy đến bên cạnh anh…
Vân ngồi xổm xuống cạnh Hân, chống cằm nhìn cậu em, đôi mắt đã dịu hơn khi nãy
- Chị xin lỗi, đàn em chị đến trễ quá…
Quân bất giác nở nụ cười thật nhẹ nhõm, nhưng anh không thể nói gì được lúc này, toàn thân anh