Editor: Tiffany"s sister = Heo
Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết nhất thời giật mình: Hiên Viên Mộ? Là vị
trí của yêu giới trong truyền thuyết? Không không không! Nàng là “đồ
giả”, lỡ bị phát hiện, thì ngay cả mảnh xương vụn đều bị gặm đến không
chừa một miếng rồi!
Tô Đát Kỷ lại có suy nghĩ của mình, tuy bây giờ Tiểu Ngọc bề ngoài cười vui vẻ, nhưng mới bị thất tình, trong lòng nhất định không dễ chịu.
Ở Hiên Viên mộ, dù sao cũng có người nhà của nàng, bọn họ có thể giúp
Tiểu Ngọc quên đi đoạn tình yêu cổ quái kỳ lạ này. Hơn nữa, nếu nàng ở
lại Triều Ca, sẽ dễ dàng thu hút sự nghi ngờ của Khương Tử Nha đến trên người mình, đối với tương lai của hai tỷ muội cực kỳ bất lợi, bởi vậy,
liền để Tiểu Ngọc về nhà tránh nạn trước.
Ngược lại nha đầu Tiểu Ngọc này, sau khi bị Khương Tử Nha đánh về nguyên hình, lại trở nên đần độn, có ở lại trong cung cũng không giúp được
gì, trái lại thỉnh thoảng còn gây họa, mình còn phải giúp nàng thu thập bãi chiến trường, hiện tại là thời kì then chốt, mình đã lên kế hoạch
đầy đủ hết rồi, không bằng cho nha đầu này đi ra ngoài để tránh né nguy
hiểm đi.
Thầm ra quyết định, Tô Đát Kỷ ngẩng đầu lên nói: “Tiểu Ngọc, lâu rồi
muội cũng chưa gặp cha mẹ phải không? Lần này trở lại, vừa vặn có thể
cùng người nhà gặp mặt, thật là không còn gì bằng. Việc này không nên
chậm trễ, muội nhanh về chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai liền đi
đi.”
Bạch Ngọc Khuyết vừa nghĩ tới cảnh tượng mình bị một đám yêu quái vây
nhốt rồi gặm ngón chân, thì trong lòng điên cuồng run cầm cập, nàng làm ra vẻ mặt thống khổ, nhào tới trước mặt Tô Đát Kỷ nói: “Không không...
Muội không đi, muội sẽ không rời đi tỷ tỷ, trong cung này nguy hiểm như
vậy, muội đi rồi, ai tới giúp tỷ tỷ đây?”
Tô Đát Kỷ tuy trong lòng cảm động, nhưng vẫn quyết tâm đánh bay cái
“miếng cao dán chó này,” nàng vươn ngón tay, chỉ vào trán của Bạch Ngọc
Khuyết, dở khóc dở cười nói: “Tiểu Ngọc! muội lưu lại cũng chỉ cho tỷ
thêm phiền, hiện nay trong cung nguy cơ trùng trùng, tỷ sẽ không có thời gian nhàn rỗi để mỗi ngày vì muội “dọn rác”, đừng rên nữa, làm theo
lời tỷ đi, chỉ cần Khương Tử Nha rời đi Triều Ca, tỷ sẽ lập tức gọi muội trở về được không?”
Bạch Ngọc Khuyết thê thê thảm thảm giả khóc nửa ngày, thấy Tô Đát Kỷ chủ ý đã quyết, chỉ đành lưu luyến không rời cáo biệt Tô Đát Kỷ. Trở lại
tẩm điện của mình, ngồi ngẩn người nửa ngày, trong lòng rối bời, thời
điểm hiện nay, chắc chắn nàng phải rời đi rồi.
Thế nhưng, nàng đến thế giới này được mấy tháng, nhưng phần lớn thời
gian đều ở tại Triều Ca, vì thế, đối với thế giới bên ngoài mà nói, nàng vẫn cảm thấy thật lạ lẫm. Tựa hồ ngoại trừ Hiên Viên Mộ, hiện nay nàng cũng thật không chỗ có thể đi. Aiz da, thật ra, đi dạo yêu giới, cũng phong cách lắm nha, điều này cũng không có lỗ lã đi.
Bạch Ngọc Khuyết mất nhiều thời gian suy nghĩ thiệt hơn, cuối cùng ra
quyết định, tâm hồn đột nhiên thoải mái bay bổng, “Đùng” một tiếng,
nàng nằm phịch lên gường thành hình “chữ đại”, dự định đi tiếp Chu công
lão nhân gia thoy.
Đột nhiên, trong đầu linh quang lóe lên, Bạch Ngọc Khuyết bật dậy, trong nháy mắt nàng nhớ lại một chuyện, cái tên Dương Tiễn, bề ngoài như ánh mặt trời, nội tâm cực kỳ bà tám, pháp thuật lợi hại kia hình như nói
ngày mai sẽ sẽ tìm đến mình!
Trời ạ! Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng lăn lộn từ trên giường nhảy xuống,
cấp tốc đem y vật cùng đồ ăn thu thập thành một cái bọc nhỏ, nhanh như
tên bắn triển khai Thuấn Di quyết, thừa dịp mơ mơ hồ hồ ánh trăng, đêm
đen tối lửa mà độn thổ ra khỏi hoàng cung Triều Ca. Đùa sao, dù cho Hao Thiên bảo bảo có đáng yêu cõ nào, nhưng lại có một cái chủ nhân khó
chơi đáng sợ như vậy, nên nàng quyết định dứt áo ra đi, bảo toàn mạng
nhỏ là quan trọng nhất.
”Rầm” một tiếng, vùng ngoại ô của thành Triêu Ca, lúc ẩn lúc hiện một
vệt trắng, nhìn kỹ chính là một người nữ tử tuổi còn trẻ, một thân quần
áo nguyệt sắc, mái tóc đen dài kết thành hai cái củ tỏi đáng yêu, dùng
hai sợi tơ màu trắng rộng bằng đốt ngón tay buộc lại, dài đến sau thắt
lưng, nổi bật giữa màn đêm, nhìn có vẻ thoát tục như thiên tiên, tuy
nhiên, động tác của cô gái lại hoàn toàn phá hoại cảnh tượng tươi đẹp
này!
Cô gái này là Bạch Ngọc Khuyết, khi dùng Thuấn Di Thuật, nàng dùng hơi
quá tay, nên không cẩn thận, bị trặt eo, lúc này nàng vừa chạy trối chết vừa xoa cái eo như bà bầu 6 tháng, miệng còn rên rỉ kêu đau, “Ôi ôi”
“chết mất chết mất”. (Heo: Thiệt là mất mĩ quan đô thị wa chị ơi. aiz)
Vất vả nhịn đau, Bạch Ngọc Khuyết bắt đầu quan sát bốn phía, hiện tại
nàng chắc đang ở ngoại ô phía nam của Thành Triêu Ca, hôm qua, Tô Đát
Kỷ nói cho nàng, chỉ cần dọc theo Thành Triêu Ca đi về phía nam, liên
tục sử dụng Thuấn Di Thuật, không tới nửa tháng, nàng có thể đến Hiên
Viên Mộ. Bạch Ngọc Khuyết ai thán không ngớt, như vậy chẳng khác nào vắt cạn pháp lực của mình sao?
Nửa tháng sau, vào một buổi hoàng hôn, một tòa núi phía xa hiện ra kèm
theo đám cỏ dại trải dài xanh mướt bên trên, báo hiệu đã tới lối vào
Hiên Viên Mộ, ngay tại vô số đại cổ thụ chọc trời hai bên đường, phút
chốc hiện ra thân hình phong trần mệt mỏi tàn tạ của Bạch Ngọc Khuyết,
bạch y của nàng lúc này hôi nồng nặc, từ lâu không phân biệt được màu
sắc, đầu tóc rối bời bẩn thỉu, xoắn xuýt thành một nùi, đôi mắt lu mờ ảm đạm, giống như Minh Châu mỹ ngọc bị phủ kín một tầng bụi bặm, cả người
đều có vẻ chật vật vô lực.
Thật ra Bạch Ngọc Khuyết cũng không cần đi cả ngày lẫn đêm, thế nhưng,
rời đi Triều Ca ba ngày sau, đồ ăn toàn bộ ăn sạch, thì Bạch Ngọc Khuyết mới phát hiện, mình quên một cái rất quan trọng —— tiền bạc. Cũng may giờ là mùa thu, trên ruộng đồng, ven đường, khắp nơi đều là cây trái
chín mọng, sau khi Bạch Ngọc Khuyết ăn bờ ngủ bụi hơn mười ngày, lại
càng quét hết quả dại hai bên đường xong, cả người nàng lúc này như một
con ma đói, con mắt đều xám ngắt hết!
Suy yếu vịn một gốc Lão Thụ bên cạnh, Bạch Ngọc Khuyết đầy cõi lòng hi
vọng nhìn về một gốc cây đại thụ to lớn cách nàng vài bước phía trước,
độ lớn của cây này có thể sánh ngang nửa cái sân đá banh, e rằng muốn
chừng trăm người ôm mới có thể miễn cưỡng tròn một vòng.
Cây cổ thụ này là lối vào Hiên Viên Mộ, Bạch Ngọc Khuyết vững vàng nhớ
kỹ lời dặn của Tô Đát Kỷ, tập tễnh đi tới, hướng về mặt tiền của thân
cây, sử dụng một phần yêu lực cuối cùng của mình truyền vào trong đó,
lúc này, một điểm ánh sáng xanh từ đại thụ chậm rãi phát ra, nhưng qua
một lúc lâu, vẫn như cũ không có động tĩnh gì.
Bạch ngọc đứng im nghi hoặc xem xét cây đại thụ kia: Không lý nào nha?
không phải Tô Đát Kỷ nói rằng đại thụ này có thể phân biệt yêu tộc pháp
lực, mà tự động mở cửa sao? Chẳng lẽ hơn mười ngày qua, mình đây tiêu
hao quá nhiều pháp lực, cho nên quá yếu để đại thụ phân biệt rõ “gà nhà” hay “gà người”.
Nàng còn đang nghi hoặc, thì trên cành cây đại thụ, đột nhiên chậm rãi
hiện ra một bộ mặt già nua mơ hồ, Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn nghĩ: Yêu
giới quả nhiên không phải cái
địa phương bình thường, sao một thân cây
đều có thể mọc ra cái mặt đây?!
Từ cái mặt mơ hồ kia, có thể nhìn ra râu mép, lông mày dài xuống, “Lão
Thụ Tinh” chậm rãi mở miệng bằng âm thanh già nua: “Tiểu Ngọc, tại sao
con lại trở về?” Bạch Ngọc Khuyết đè xuống kinh hãi trong lòng, hóa ra
gặp phải người quen cũ, chuyện này thì lại dễ xử lý.
Cho nên, nàng vô tội nhìn Lão Thụ Tinh, cười nói: “Lão Thụ gia gia, tỷ
tỷ cho con về nhà trước một chuyến, nhưng con dùng mọi cách cũng không
mở được cửa nha.”
Lão Thụ Tinh thở dài, chậm rãi nói: “Là Ðát Kỷ để con trở về? Đứa bé kia từ trước đến giờ nhạy bén, Triều Ca nhất định xảy ra chuyện gì phải
không?”
Nói xong lại không chờ Bạch Ngọc Khuyết trả lời, giọng nói vừa chuyển:“Tiểu Ngọc, con đi chỗ khác đi, Hiên Viên Mộ không thể vào được rồi.”
Bạch Ngọc Khuyết giật mình trong lòng, nhất thời sinh ra dự cảm không tốt: “Lão Thụ gia gia, đã xảy ra chuyện gì?”
Lão Thụ Tinh nói: “Một tháng trước, Yêu Vương đột tử, lang tộc sinh
biến, hiện tại Hiên Viên Mộ, đã thành thiên hạ của bạo hành lang tộc, ba ngày trước, ngoại trừ người già cùng trẻ mới sinh, Lang Vương Xích Miểu cưỡng chế mang đi toàn bộ yêu quái của Hiên Viên Mộ, nói rằng muốn đến
cướp đoạt một cái bảo vật gì đó, vì phòng ngừa mọi người không tuân mệnh trốn về, Xích Miểu dùng yêu tộc chí bảo gọi là “Phạm Thiên”, đóng kín
lối vào của Hiên Viên Mộ, chỉ khi hắn tự mình đến, lối vào mới có thể mở ra. Hài tử à, cha mẹ cùng đệ muội của con đều bị Xích Miểu bắt đi rồi,
Hiên Viên mộ đã không còn gì có thể ràng buộc con, bây giờ, con mau rời
đi chỗ thị phi này đi.”
Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết nhất thời trầm xuống, tình hình hiện tại của yêu tộc, rõ ràng là nội loạn chiến tranh, nguyên bản nàng còn hy vọng
xa vời có một chỗ dựa mạnh mẽ thế này, bất luận kết quả cuối cùng của
Phong Thần Bảng ra sao, tỷ muội hai người tốt xấu có thể có cái vị trí
dung thân, nhưng giờ, xem ra không xong rồi. Nàng ổn định tâm thần,
hỏi: “Lão Thụ gia gia, Xích Miểu đem toàn bộ tộc nhân mang tới nơi nào
vậy, ngài có biết không?”
Lão Thụ Tinh nghĩ một hồi, nói: “Xích Miểu xưa nay giả dối đa nghi,
ngoại trừ lang tộc tâm phúc, hắn cũng không nói cho người khác biết muốn đi chỗ nào, ta cũng chỉ nhìn thấy bọn họ đi về phía nam. Tiểu Ngọc,
con chớ xen vào chuyện ở đây, mau trở lại Triều Ca đi, có Ðát Kỷ, nàng
nhất định có thể bảo hộ tính mạng cho con, nhớ kỹ, Hiên Viên Mộ lúc này
không còn như xưa nữa, sau này đừng trở về đây nữa.”
Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết nặng nề, thấy lời nói của Lão Thụ Tinh đối
với mình rất thân thiết, cũng giấu hắn ý đồ muốn đi tra rõ chân tướng
của mình, tuy trước mắt nàng không coi mình là yêu tộc, nhưng Tô Đát Kỷ lại là chân chính yêu quái, nàng ta nhất định rất quan tâm sự tình của tộc nhân, Tiểu Ngọc quyết định tra rõ ràng chuyện này, trở lại Triều
Ca cũng có thể nói rõ ràng cho Đát Kỷ để nàng ta biết đường ứng phó.
Thầm ra chủ ý, Bạch Ngọc Khuyết ở Lão Thụ Tinh ân cần nhắc nhở, nhanh
chóng cáo từ rời đi. Ra khỏi Hiên Viên Mộ địa giới, một đường đi về phía nam, đi được hai ngày, vào một buổi chiều tà, Bạch Ngọc Khuyết mệt mỏi, đang nằm ở trên một cây cổ thụ cành lá rậm rạp chợp mắt nghỉ ngơi thì,
chợt nghe một trận lảo đảo tiếng bước chân chạy tới gần, vừa vặn chạy
tới gốc cây mà mình đang nằm.
Tiếp theo là tiếng khóc của một đứa bé, Bạch Ngọc Khuyết nghe được kỳ
quái, ló đầu vừa nhìn, thấy dưới gốc cây là một đứa bé trai đang cuộn
mình run rẩy, đỉnh đầu cột thành một cái củ tỏi nhỏ đáng yêu, mặc một
cái áo choàng nhỏ màu bạc, lộ ra hai chân cùng cánh tay múp míp thịt,
vào lúc này, hắn đang đem đầu chôn ở bên trong khuỷu tay, thương tâm gào khóc.
Bạch Ngọc Khuyết nghe được một lúc, không nhịn được nhảy xuống cành cây, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Tiểu đệ đệ, tại sao đệ lại trốn ở chỗ này khóc vậy?”
Bé trai đang vùi đầu khóc lóc, bất thình lình nghe được tiếng người, sợ hết hồn, đột nhiên vùng dậy, làm ra tư thế cảnh giác.
Bạch Ngọc Khuyết lần này xem kỹ hơn, bé trai khoảng chừng sáu, bảy
tuổi, bộ dáng ngọc tuyết đáng yêu, gò má trắng mịn, một đôi mắt to tròn
tròn sưng đỏ vì khóc, cặp lông mi dày cũng dính lấm ta lấm tấm nước
mắt, lại thêm cái mũi nhỏ bị vò đỏ hồng, nhìn qua thảm hề hề.
Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc, tại sao vào buổi tối, lại có một
bé trai phảng phất đẹp như tiên đồng xuất Hiện Tại vùng hoang dã...zzzz
Qua một hai giây, bé trai đột nhiên trợn to hai mắt nhìn Bạch Ngọc
Khuyết, như không thể tin tưởng vào mắt mình, kinh hỉ hô: “Tỷ tỷ! Ngọc
tỷ tỷ, tỷ trở về rồi! tỷ tới cứu Tiểu Giác sao?”
Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên ngẩn ngơ: bé trai này lại nhận biết mình sao! Tiểu giác? Chẳng lẽ... Thế gian này sao lại trùng hợp đến thế sao? Bé
trai này không lẽ là đệ đệ của mình “Bạch Tiểu Giác”?
Không kịp nghĩ nhiều, bé trai tự xưng là tiểu giác kia đột nhiên lấy đà
phi thân bay thẳng vào lồng ngực của Bạch Ngọc Khuyết, ôm eo của nàng,
ngước đầu khóc lớn nói: “Ngọc tỷ tỷ! Ô ô! Sao Tỷ giờ mới trở về nha! Tên Xích Miểu xấu xa kia muốn giết cha mẹ kìa, tỷ mau đi cứu bọn họ đi!”
Bạch Ngọc Khuyết rốt cục phục hồi tinh thần lại, sờ sờ cái túm củ tỏi
trên đỉnh đầu của bé trai, ôn nhu nói: “Tiểu Giác, đừng hoảng hốt, xảy
ra chuyện gì, đệ chậm rãi nói cho ta, có tỷ tỷ ở đây.”