Editor: Tiffany’s sister - Heo
Bạch Ngọc Khuyết vô tư đánh một giấc đã đời, khi nàng tỉnh lại, thì đã
là buổi tối. Không khí ẩm ướt của Nam Cương, theo gió đêm lặng lẽ len
lõi vào bên trong soái trướng, Bạch Ngọc Khuyết ngơ ngẩn một lúc lâu,
mới dần tỉnh táo nhận biết bản thân của mình đang ở chỗ nào. Nàng chớp
chớp mắt một chút, rồi từ trên giường ngồi dậy.
Trong đại trướng không có một bóng người, Bạch Ngọc Khuyết buồn bực
không thôi, Tại sao trời đã tối như vậy rồi, mà Văn Trọng vẫn chưa trở
lại? Nhưng trước mắt, bụng đói đến lưng dán vào ngực mất rồi, nàng
cũng chẳng thèm quan tâm nhiều như vậy, nàng lảo đảo tiến ra cửa lều,
để tìm thức ăn trước.
Ngờ đâu, ngay khi Bạch Ngọc Khuyết định xốc màn lên đi ra ngoài, cái màn dày kia lại bị một bàn tay thon dài to lớn xốc lên trước, Bạch Ngọc
Khuyết kinh hãi, thu thế không kịp, đổ nhào về phía nam tử trước mắt.
Bạch Ngọc Khuyết tức giận ngẩng đầu lên muốn chửi, thì đụng phải một đôi mắt sâu thăm thẳm với con ngươi đầy hàn quang, nàng sợ đến run lên một cái, toàn bộ vốn liếng mắng chửi đang chuẩn bị phát huy đột nhiên bị
nuốt lại trong bụng!!!!!
Văn Trọng không thèm để ý tới Bạch Ngọc Khuyết, hắn trực tiếp vòng qua
nàng, đi về phía giường. Hắn cởi ra chiến bào, lộ ra bên trong là
thường phục màu đen tuyền của mình, rồi ngồi ở trước bàn, ủ rũ xoa xoa
thái dương.
Con ngươi của Bạch Ngọc Khuyết chuyển động mấy vòng, nghĩ đến mục đích
lần này của bản thân, nàng nhanh chóng chân chó vọt tới phía trước bàn
của Văn Trọng, cười hì hì nói: “Ha ha, Văn Trọng, ngài thật là vì sao
sáng chói của vũ trụ này, là minh chủ mà ta đang tìm kiếm bấy lâu nay!
Ngài cứ yên tâm, sau này, bất cứ việc vặt vãnh nào đều có Ngọc Tỳ Bà ta
thầu hết, cho nên, ta quyết không để cho ngài phải thất vọng!”
Nghe thấy cái tên tiểu yêu tỳ bà, mà từ trước đến giờ làm việc tay chân
vụng về, gặp rắc rối vô số, mà còn dám “quăng lựu đạn tùm lum” không
biết ngượng miệng, trong lòng Văn Trọng “xì” cười một tiếng, một chút
mệt mỏi từ một ngày luyện binh phút chốc biến mất. Hắn ngẩn lên gương
mặt tuấn mĩ, tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Ngọc Khuyết.
Bạch Ngọc Khuyết nhất thời bị mỹ nam nhìn thì hoàn toàn bị mê mẩn quên
lối về, còn hưng chí “chém gió” thêm: “Khà khà, làm ngài cao hứng như
vậy là phải! Từ khi xuất đạo tới nay, Ngọc Tỳ Bà ta, người gặp người
thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe bể bánh, có thể mời đến yêu quái ưu tú như ta làm trợ lý sinh hoạt cho ngài, ngài mừng trộm cũng không có gì
sai, ka ka ka.”
Bạch Ngọc Khuyết quyết tâm quyết sức đánh trống lảng, mục đích là để Văn Trọng lưu lại mình, nhưng không ngờ, bị Văn Trọng không nhanh không
chậm trả lời lại mà bị cả kinh: sững sờ: “Ngọc Tỳ Bà, kể từ hôm nay,
nhiệm vụ của ngươi là giúp ta chăm sóc Hắc Kỳ Lân.”
Cái...cái gì? Hắc... Hắc Kỳ Lân?! Mình, mình, mình không nghe lầm chứ?! trong nháy mắt đầu óc của Bạch Ngọc Khuyết quánh lại như hồ dán... Hắc Kỳ Lân, cái đại Danh Đỉnh đỉnh này, nàng tuyệt đối nghe Tô Đát Kỷ nói
qua, có người nói, trong khắp thiên hạ, Hắc Kỳ Lân hiện nay còn có một
con, là từ thượng cổ tồn tại đến nay vì số lượng có hạn, đã thế còn là
thần thú, nó từng là vật cưỡi của Hồng Quân lão tổ, sau khi Hồng Quân
lão tổ vũ hóa, ông ta đem Bảo Khí của mình phân cho mấy đại đệ tử dưới
trướng, mà Hắc Kỳ Lân, thì lại chuyển giao cho đồ đệ nhỏ nhất của mình,
Thông Thiên giáo chủ, sau này, Thông Thiên giáo chủ vì khen ngợi Văn
Trọng lòng mang thiên hạ, quyết tâm xuống núi vì chúng sinh làm nên đại
nghiệp, nên đem Hắc Kỳ Lân đưa cho Văn Trọng làm vật cưỡi.
Chuyện này, ngoại trừ nhân giới, Tu Chân Giới cùng yêu giới đều biết
điều này, mà uy danh hiển hách của Hắc Kỳ Lân, ngoại trừ Văn Trọng___vị
chủ nhân có tu vi mạnh mẽ của nó, thì chính là sở thích biến thái khiến
cho “thần tránh yêu chê” của nó—— thích nhất là ăn thịt yêu quái mà
sống!
Bạch Ngọc Khuyết còn nhớ rõ, một đoạn văn mà Tô Đát Kỷ đã từng dặn qua
mình: “Tiểu Ngọc, muội tuyệt đối không nên trêu chọc Văn Trọng! Ở Hiên
Viên Mộ, Văn Trọng và con Hắc Kỳ Lân của hắn, chính là cơn ác mộng khủng khiếp của yêu tộc chúng ta, mấy trăm năm qua, yêu quái bị chết ở dưới
trảo của Hắc Kỳ Lân là vô số kể...”
Từ trong hồi ức gian nan rút ra, Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên rùng mình
lên một cái, tên Văn Trọng này đang có ý gì? Hắn hắn hắn... Muốn cho
mình đi chịu chết hay sao? Nhiệm vụ này chẳng khác nào đem một con thỏ
trắng nhỏ nhắn đưa đến miệng của sói xám …éc éc!!
Lúc này Bạch Ngọc Khuyết đã sớm quên hẳn cơn đói, nàng nhanh chóng “vồ” tới, đem nửa người trên toàn bộ nằm trên bàn của Văn Trọng, vô cùng
đáng thương cầu khẩn nói: “Văn Trọng, người ta không muốn đi... Sẽ bị
Hắc Kỳ Lân ăn mất.. Ô ô, ngoại trừ việc này, ngài muốn ta làm cái gì đều được, ta ta ta... Ta có thể nấu cơm cho ngài, giặt quần áo cho ngài,
cho ngài... Cho ngài...”
Dưới tình thế cấp bách Bạch Ngọc Khuyết bị “bí từ,” không thể nghĩ thêm
được gì nữa, nàng trợn mắt, xoay một vòng lớn, bận bịu nói tiếp: “Ta
còn có thể làm quân sư cho ngài! Dạy ngài đánh thắng trận!”
“...!!” mấy sợi gân xanh trên thái dương củaVăn Trọng giựt kịch liệt.
Lặng lẽ nửa ngày, hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần sợ, mấy ngày nay
Hắc Kỳ Lân đang có chứng u buồn, sẽ không đụng tới ngươi.”
Cái gì? Chứng u buồn? nhất thời, Bạch Ngọc Khuyết nghĩ đến cái đám yêu
quái đáng thương, trước đó đã bị Xích Miểu phái tới để trộm cắp Kim Long tiên, bọn chúng đều hoàn toàn bặt vô âm tín, sống không thấy “yêu” chết không thấy xác, nàng chợt rùng mình một cái!
Đúng vào lúc này, ngoài trướng truyền đến thanh âm của A Vũ: “Thái sư,
bữa tối đến rồi.” Văn Trọng nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, mành liền bị xốc
lên từ bên ngoài, hai binh lính trẻ mỗi người bưng một cái khay đi vào,
chính A vũ và A Thành.
Đem cơm nước nhẹ nhàng bày ra ở trên bàn, Thành cung kính nhìn Văn Trọng nói: “Thái sư, ngài còn có dặn dò gì không?”
Văn Trọng liếc nhìn bên cạnh Bạch Ngọc Khuyết, lúc này nàng vừa nhìn
chằm chặp cơm nước, vừa chảy nước dãi ướt át như không thể chờ đợi thêm
một giây phút nào nữa, thì hắn nói: “Các ngươi chuẩn bị cho nàng một cái lều vải đi.”
A Vũ cùng A Thành liếc nhau một cái, khổ sở nói: “Thái sư... Việc này,
lần này chúng ta đến Nam Cương, vì đường xá xa xôi, phải giảm bớt phụ
trọng, nên số lượng lều vải... Thực sự có hạn, trước mắt, sợ là... Không tìm được lều dư.”
Văn Trọng nhíu mày, còn đang muốn nói gì đó, đột nhiên bị tiếng nhai
“rộp rộp” bên cạnh làm giật mình: nghiền ngẫm tỉnh táo lại thần kinh,
hắn quay đầu nhìn lại, nhất thời thất thần:
Cái tên tiểu yêu tỳ bà này phảng phất hoàn toàn quên gian nhà này còn có những người khác, Khôngchút nào bận tâm hình tượng, đem hai cái tay áo
xắn cao lên, hai mắt của nàng bày phát ra ánh sáng xanh quỷ dị, nhiệt
liệt cực kỳ nhìn chòng chọc mấy bàn món ăn trên bàn! Tay trái chăm chú
cầm lấy một cái đuôi cá chiên vàng, đuôi cá đã sớm bị cắn bi thảm mất
hơn phân nửa. Tay phải
cầm đũa như bay, cực kỳ hung hãn nhanh chóng mang theo cơm nước quét vào mồm! cái khí thế dũng mãnh hồn nhiên này, chỉ sợ mười đời quỷ đói cũng phải quỳ lạy hô “ nãi nãi”!
A vũ cùng A Thành sớm kinh ngạc đến ngây người, từng người từng người
đăm đăm nhìn tướng ăn “khí thôn sơn hà vô địch thủ” của Bạch Ngọc
Khuyết, ba đôi mắt lấp lánh hữu thần nhìn kỹ xuống dưới, không đầy mấy
phút,... toàn bộ cơm nước trà bánh tráng miệng, sạch sành sanh, một giọt không dư rồi!
”Ợ…. ——” Bạch Ngọc Khuyết ợ một tiếng no nê, bỏ xuống đôi đũa, sờ sờ
khóe miệng dính đầy dầu, cả người thỏa mãn thư thái, cuối cùng từ trong
cuộc chiến tàn khốc của “ Thư Sinh tử cướp thực” phục hồi tinh thần lại. Cả người Nàng khoan khoái ngẩng đầu lên, nhất thời sợ hết hồn, nhanh
chóng che lại vạt áo trước của mình, lắp bắp nói: “Ngươi... Các ngươi
sao lại kỳ... Kỳ quái nhìn người ta như vậy...?”
A vũ giật giật khóe miệng, lặng lẽ nửa ngày, hắn hướng về Văn Trọng khom người nói: “Thái sư... thuộc hạ lại cho ngài đưa thêm một phần nữa?”
Văn Trọng có chút vô lực phất phất tay: “Không cần, hôm nay ta không đói bụng, các ngươi đi về nghỉ ngơi đi.”
Thành còn do dự, thăm dò nhỏ giọng nói: “Thái sư, việc này... chúng ta
nên sắp xếp Tiểu Ngọc cô nương như thế nào?” Bạch Ngọc Khuyết lúc này
rốt cục nghe vào, sự tình liên quan đến vấn đề chỗ ở của mình trong
khoảng thời gian này, nàng bận bịu tha thiết mong chờ gương mắt nhìn
Văn Trọng.
Văn Trọng mặt không biến sắc nói: “Ta sẽ tự an bài.” A vũ cùng A Thành
không dám nói gì nữa, bận bịu thu thập cái mâm bị Bạch Ngọc Khuyết ăn
sạch sành sanh, cung kính xin cáo lui.
Trong đại trướng chỉ còn dư lại hai người, Văn Trọng không để ý tới Bạch Ngọc Khuyết, từ bàn bên cạnh giật một quyển binh pháp ra xem. Lương tâm bé nhỏ của Bạch Ngọc Khuyết vào lúc này rốt cục trổi dậy, nàng hổ thẹn nháy mắt nói: “Cái kia... Văn Trọng,ừ... Xin lỗi ừ, ta không cẩn thận,
đem phần cơm của ngài … ách.. ăn mất…vậy... Ngài... Bất quá ngài đừng
tức giận! Sau này ta sẽ cố gắng chăm sóc cái bụng của mình, sẽ không
lãng phí quân lương của các ngài...! Ta... Ta có thể xin thề!”
Văn Trọng hững hờ “Ừ” một tiếng, tiếp tục cúi đầu xem binh thư. Bạch
Ngọc Khuyết sững sờ ở đó, lấy hết dũng khí, nàng nhỏ giọng tiến lên:“Cái kia... buổi tối Ta nghỉ ngơi ở đâu nha?”
Văn Trọng mí mắt Không nhấc, phất tay một cái, bên chân Bạch Ngọc Khuyết lập tức có thêm một cái túi màu xám, nàng nghi ngờ ngồi xổm xuống cẩn
thận kiểm tra, thì ra là một cái”Túi ngủ” hình dáng như cái tằm kén!
Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc đến ngây người! Văn Trọng, ngươi đây muốn
nghịch thiên sao… là túi ngủ hiện đại đó!
Thấy người kia chăm chú đọc sách dưới ánh nến, một trương mặt lạnh lùng
dưới ánh nến chiếu rọi, hiện ra mấy phần nhu hòa khó mà tin nổi, Bạch
Ngọc Khuyết nghĩ linh tinh: “Nếu có bản lĩnh như thế, sao lại không biến ra cái lều vải, thực sự hẹp hòi...”
Bạch Ngọc Khuyết ăn uống no đủ, cơn buồn ngủ chậm rãi tới, không tiếp
tục để ý đến Văn Trọng đang chong đèn đọc sách, Không thèm quan tâm cái gì cô nam quả nữ chung lều, liền mơ mơ màng màng ôm túi ngủ đi tới
trướng giác chui vào.
Ánh mắt của Văn Trọng từ binh thư nhìn lên, nhìn cách đó không xa núp ở
góc tường, cả người tỳ bà tiểu yêu đều tiến vào bên trong túi ngủ, dừng
một chút, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, tiếp tục chăm chú xem sách trong tay.
Vào lúc Nửa đêm, Bạch Ngọc Khuyết từ trong giấc mộng chậm rãi tỉnh lại,
nàng giẫy giụa từ bên trong túi ngủ thò đầu ra, trong lều một mảnh lặng lẽ, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua khe hở của lều vải chiếu vào,
đem trong lều sự vật lúc ẩn lúc hiện phác hoạ mơ hồ ra. Cả một này
nay, nàng đã ngủ rất nhiều, vào lúc này rốt cục đã triệt để ngủ no, nàng rón rén chui ra túi ngủ, nhìn chăm chú hướng về giường nhỏ nhìn lại,
nơi đó nhưng không hề có thứ gì!
Bạch Ngọc Khuyết triệt để tỉnh rồi, Văn Trọng hơn nửa đêm không ngủ, lại chạy chạy đi đâu? Nàng do dự, triển khai thuật ẩn thân, lặng lẽ đi ra
lều vải, ánh trăng rằm vô cùng tốt, như thủy ngân trải đầy khắp núi đồi, mấy đội binh lính tuần tra ban đêm leng keng đi qua đi lại từ bên người Bạch Ngọc Khuyết, lại vòng tới nơi khác. Bạch Ngọc Khuyết ngược lại ngủ không yên, dùng thuật ẩn thân che lấp, lung tung không có mục đích bắt
đầu đi dạo.
Đi rồi một hồi, thấy cách đó không xa ở phía trước, có một cái hồ nước
diện tích không nhỏ, dưới phản ứng của ánh trăng, sóng nước lấp loáng,
Bạch Ngọc Khuyết nhất thời tẻ nhạt, nhớ tới tư vị tuyệt diệu của món cá
chiên giòn trong bữa cơm tối, nhất thời ham ăn, nhấc chân đi đến hồ
nước, muốn thử vận may một chút, không chừng có thể bắt được mấy con cá
nhỏ, làm bữa sáng cho ngày mai.
Ngờ đâu, nàng vừa vừa cất bước, sau lưng có một luồng khí mạnh mẽ cực
kỳ như trời đất rung chuyển đánh về phía nàng, Bạch Ngọc Khuyết kinh
hãi, đột nhiên quay đầu, con mắt phút chốc trợn to! Đáy lòng nhanh chóng lóe qua một ý nghĩ: Đệt! Hắc… Hắc... Hắc Kỳ Lân...! Lúc này mình chết
chắc rồi...!