Editor: Tiffany’s sister – Heo
Bạch Ngọc Khuyết vừa bắt nạt vật
cưỡi ngay ở trước mặt chủ nhân của nó, càng tệ hơn nữa, nàng còn bị cái
con giảo hoạt vật cưỡi này chơi xỏ, nó còn dám kệch cỡm vạch trần mình ở trước mặt Văn Trọng, hic, cho nên nàng cũng hơi chột dạ, vì thế, nàng ở bên ngoài phiêu diêu nửa ngày mới đi vào lều vải.
Trong soái trướng, lúc này đang đốt một ngọn nến thô to màu mỡ bò, Văn
Trọng mặc một thân huyền sam nhẹ nhàng, ngồi ở sau bàn đọc sách dưới ánh nến. Nhớ tới chuyện lúc nãy, Bạch Ngọc Khuyết không khỏi có chút tò mò
hỏi: “Khà khà, Văn Trọng, lúc nãy ngài đi đâu vậy?”
Văn Trọng không có lên tiếng, hắn không nhanh không chậm lật thêm một
trang sách, Bạch Ngọc Khuyết bĩu môi: “Xuất quỷ nhập thần!” Văn Trọng
hai mắt nhìn sách, nhàn nhạt trả lời: “Không liên quan gì tới ngươi.”
Cơn bát quái đang cháy hừng hực của nàng trong thoáng chốc đã bị diệt
sạch, Bạch Ngọc Khuyết lập tức nghẹn họng, mạnh mẽ trừng bằng nửa con
mắt, tại sao ngay cả một cái ánh mắt, người ta còn không chịu bố thí,
không thể làm gì khác hơn, nàng rầu rĩ không vui chui về bên trong túi
ngủ của mình, vừa hướng về cái bóng người ngồi nghiêm chỉnh kia trợn
trắng mắt, vừa âm thầm cằn nhằn: “Hơn nửa đêm không ngủ, chắc cũng không làm được chuyện tốt đẹp gì!”
Chờ Bạch Ngọc Khuyết hoàn toàn chìm trong giấc ngủ, hơi thở phát ra đều
đều nhẹ nhàng. Văn Trọng chậm rãi buông bản binh thư, cởi ra ngoại sam
rộng thùng thình của mình, lộ ra y phục màu trắng đã sớm bị vết máu thấm ướt của mình, nơi ngực của hắn, là một lỗ hổng to bằng nắm tay, máu
tươi đang không ngừng chảy ra. Văn Trọng nhìn vết thương nửa ngày, nhíu
mi, tùy ý dùng băng vải quấn lại.
Đột nhiên, hắn như nghĩ tới điều gì, cặp mắt lạnh lẽo trong phút chốc nhắm lại, hắn cấp tốc ra khỏi soái trướng.
Rạng sáng ngày thứ hai, Bạch Ngọc Khuyết bị một loạt tiếng trống vang
dội đánh thức, trong lều sớm đã không thấy bóng Văn Trọng, Bạch Ngọc
Khuyết rất buồn bực, người này cả đêm đều không ngủ sao?
Nàng gian nan bò ra túi ngủ, dùng thanh khiết thuật chỉnh trang lại bộ dáng của mình, rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài hóng chuyện.
Chỉ thấy bên ngoài lều lớn, sắc trời còn chưa sáng hẳn, thì có ngàn
vạn binh lính, dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh đang dồn dập xếp thành
hàng hướng về phía xa xa chạy đi, tuy nhiều người, nhưng rất có trật tự, tuyệt không hỗn loạn. Bạch Ngọc Khuyết dõi mắt nhìn lại, quân số của
bọn họ cũng khoảng mười mấy vạn quân.
Bọn họ nhanh chóng chạy về hướng tập kết theo nhịp trống, bước chân họ
nhanh tạo nên tro bụi gần như muốn phủ kín bầu trời, tiếng trống dồn dập như mưa vang lên, khí hậu mùa thu ở Nam Cương hơi khô, lúc này lại tràn ngập không khí căng thẳng nồng đậm báo hiệu mưa gió sắp nổi lên.
Này này, đây là không khí sắp sửa đánh trận sao? Trong lòng Bạch Ngọc
Khuyết giật mình, nàng bận bịu nhanh chóng đi theo. Cách chỗ đóng trại
của Quân đội Ân Thương mấy dặm có một bình nguyên, nơi này hiện nay có hai phe khác biệt quân đội đang đối đầu. Bạch Ngọc Khuyết sợ nhất là
nhìn thấy đổ máu chém giết, bởi vậy nàng nhanh chóng chọn cái gò núi
nhỏ có tầm nhìn trống trải rồi leo lên, từ trên cao nhìn xuống, quan sát chiến sự đang ở thế giằng co phía trước.
Phía bên quân Ân Thương, mấy vạn quân đội bước chân nhẹ nhàng không hề
phát ra âm thanh, chỉ có âm thanh của lá cờ bị gió thổi bay “phần phật,” tự dưng nhấn mạnh bầu không khí kiêu hùng mà bi tráng. Phía trước soái
kỳ, Văn Trọng mang chiến giáp màu bạc, mặt không cảm xúc ngồi ngay
ngắn ở trên người Hắc Kỳ Lân, ánh mắt nhàn nhạt nhìn di tộc đại quân
đang đứng ở cách đó mấy chục trượng.
Bên cạnh Văn Trọng có một vị trí thấp hơn, chính là Lý Thượng, hắn đang
cưỡi ở trên chiến mã la to: “Bọn di tộc man tử các ngươi, sao không tiếp tục làm rùa đen rút đầu, ngày hôm nay lại muốn tìm cái chết à! Ha ha
ha! Vậy chúng ta sẽ tác thành các ngươi đi!”
Vì cách quá xa, Bạch Ngọc Khuyết không thể không vận dụng pháp lực, mới
có thể nhìn rõ tình hình của quân địch, hơn một nửa bọn chúng ngồi trên
lưng ngựa, một nửa còn lại cầm cung tên đao thương đi theo phía sau, bọn họ ăn mặc thống nhất đồng phục quần da thú, đầu cắm lông chim, nhìn
vào, thì đây là kiểu hóa trang điển hình của dân tộc thiểu số ở phía
nam.
Dẫn đầu của địch quân, là một thiếu nữ dáng dấp xinh đẹp mà không mất đi anh khí, nàng cưỡi ở một con tuấn mã cao to uy vũ màu trắng, ánh mắt
sắc bén nhìn chằm chằm Ân Thương đại quân đang ở phía đối diện. Cô gái
này, Bạch Ngọc Khuyết không cần đoán, liền biết là vị Ẩn Khôi ---di tộc
thủ lĩnh không thể nghi ngờ.
Ẩn khôi hơi nghiêng người, quay về phía không khí trong suốt bên cạnh,
thấp giọng nghi vấn nói: “Lang Vương, ngươi nghĩ nếu đối phương bị chúng ta tập kích, sẽ rối loạn nội bộ sao? Chúng ta vẫn không có làm tốt công tác chuẩn bị, lần này tùy tiện xuất binh, thực sự là hạ sách!”
Lang Vương Xích Miểu đang ẩn thân bên cạnh Ẩn Khôi đột nhiên phát ra
thanh âm lạnh lùng: “Hai canh giờ trước, Văn Trọng không biết tại sao
nắm được vị trí ẩn giấu của yêu quân, một mình hắn đã giết chết mấy trăm yêu tộc của bọn ta, nếu ta không mượn sức mạnh của Phạm Thiên, đem tộc
nhân cấp tốc di chuyển, Hiên Viên Mộ bộ tộc sẽ còn gánh chịu ngập đầu
tai ương. Hôm nay nếu bọn ta không chủ động đánh phủ đầu trước, dùng
chiến thắng lấy lại sinh cơ, thì không quá ba ngày, chúng ta sẽ bị Văn
Trọng giết sạch!”
Ẩn khôi hơi có vẻ lo ngại nói: “Hôm nay, ngươi có mấy phần chắc chắn?”
Xích Miểu “Khà khà” nở nụ cười, âm lãnh nói: “Mười phần!” Ẩn khôi kinh
hãi, không dám tin nhìn Xích Miểu, Xích Miểu cười đắc ý nói: “A, ta đã
quên nói cho ngươi, tối hôm qua, Phạm Thiên đại triển thần uy, nên Văn
Trọng bị trọng thương! Khà khà, nếu hôm nay hắn muốn chống lại chúng ta, nhất định phải lấy ra Kim Long tiên, đến lúc đó, ta sẽ có biện pháp
đoạt lại, nhiệm vụ của ngươi, là dụ cho hắn sử dụng Kim Long tiên!”
Việc đã đến nước này, không còn cách nào khác, Ẩn Khôi giơ cao tay phải
lên, hướng về di tộc binh sĩ đang ở phía sau lưng mình làm cái thủ thế,
trong khoảnh khắc, mấy vạn di tộc đại quân thét to vọt tới như gió cuốn mây tan.
Ân Thương bên này, Văn Trọng nhìn quân địch đang chen chúc mà đến ở phía xa, khuôn mặt tuấn mĩ trong phút chốc nổi lên một tia cực thiển cười
gằn, hắn chầm chậm giơ tay phải lên ra hiệu, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Ân Thương binh sĩ đứng ở phía sau đã từ lâu không kiềm chế nổi, lúc này
thấy thái sư ra lệnh, nhất thời ý chí chiến đấu sục sôi hướng về di tộc
binh sĩ xông tới.
Rất nhanh, quân đội của hai bên sáp lại giáp lá cà, tiếng chém giết cùng binh kiếm tấn công “Ầm ầm, keng keng” vang dội cả vùng trời, làm cho
không khí vốn đang yên tĩnh bị quấy nhiễu vặn vẹo bụi bay mịt mù, xa xa
đường chân trời rộng mở, mặt trời chậm rãi nhô lên, chiếu rõ cảnh chém
giết kịch liệt phía trước, tạo ra khung cảnh tráng lệ hơi mang theo vài
phần tàn nhẫn.
Về nhân số, có thể nói, hai phe thế lực ngang nhau, về vũ khí, thì phía
quân đội Ân Thương có vẻ nhỉnh hơn một chút, lại có thêm vị thái sư đại
nhân dũng mãnh như chiến thần đánh đâu thắng đó tọa trấn, Ân Thương quân từng người từng người sĩ khí đại chấn, sục sôi ý chí chiến đấu, ôm
quyết tâm tất thắng.
Ngược lại, ở bên phe di tộc, những binh sĩ này sớm đã nghe thấy đại danh “Sát Thần Chiến trường “ của Văn Trọng, hôm nay bọn họ lại chủ động tới cửa khiêu khích, nhưng khi gặp vị Sát Thần trong truyền thuyết này,
nhất thời từng người từng người như chim sợ cành cong, dũng khí giẫm đạp thi thể của tộc nhân, xông về phía trước để chém giết càng ngày càng
yếu đi. Tình hình trận chiến nhanh chóng bắt đầu đi tới hồi kết, xu thế
thắng lợi càng ngày càng rõ ràng,
phía Ân Thương quân càng đánh càng
hăng!
Ẩn khôi tức giận không thôi, nhưng nàng cũng biết, có Sát thần Văn
Trọng ở trên chiến trường tọa trấn, bản thân nàng lại không có danh
tiếng gì, các tộc nhân hoang mang sợ hãi, cũng là chuyện đương nhiên,
nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ lần này, nàng lại không cam lòng, linh cơ
hơi động, nàng dùng chắc chắc khẩu khí la lớn: “Các anh em, không cần
phải sợ, Văn Trọng đã bị trọng thương, chống đỡ không được bao lâu, mọi
người nhanh chóng xông lên, ai có thể bắt sống hắn, Chủ thần sẽ ban cho
người đó vinh quang của trường sinh bất tử!”
Những di tộc binh sĩ kia vừa nghe xong, thì nhất thời từng người từng người hưng phấn như được tiêm thuốc kích thích: Ồ……
Thì ra Văn Trọng bị trọng thương sắp chết rồi, vậy thì không có gì đáng
sợ nữa! Dưới sự mê hoặc to lơn của trường sinh bất tử, tất cả bọn lính
đều quên mất sợ hãi, hung mãnh lều mình xông tới.
Mà phía bên Ân Thương quân, khi bọn họ nghe nói thái sư bị trọng thương, lúc này các binh sĩ rõ ràng có chút bối rối, tình hình trận chiến lại
bắt đầu vào thế giằng co, vào lúc này, đột nhiên, từ trong không khí
phút chốc xông ra rất nhiều sói yêu, tốc độ của bọn chúng nhanh như tia
chớp, hàm răng sắc bén cực điểm, khi một vị Ân Thương binh lính bị cắn,
trong khoảnh khắc liền tắt thở.
Có người không thể tin tưởng hô: “Yêu... Yêu quái!” Bốn phương binh lính dồn dập dừng tay, trợn mắt há mồm nhìn những tên đoạt mệnh sát thần
nhưng không phải loài người kia.
Trong khoảnh khắc, thế trận của chiến trường bỗng phát sinh biến hóa to
lớn, binh lính Ân Thương vốn kỷ luật nghiêm minh từ trước đến nay, tuy
không đến nỗi rút lui, nhưng từng người từng người hành động trì trệ đi
rõ ràng, lại thêm những con sói yêu kia lều chết xông lên, binh sĩ Ân
Thương ngã xuống càng ngày càng nhiều.
Xa xa, Văn Trọng băng mâu phút chốc xẹt qua một đạo hàn quang, hắn vỗ vỗ dưới thân Hắc Kỳ Lân đang muốn rụt rịch tới điên rồi, nhàn nhạt nói:“Đi thôi.” Hắc Kỳ Lân “Gaooooo” một tiếng hưng phấn hí dài lên, chở theo Văn Trọng nhanh như chớp nhảy vào giữa đám yêu quái kia.
Xích Miểu lúc này đang ẩn thân, nhìn chòng chọc vào nhất cử nhất động
của Văn Trọng, phảng phất như hổ sói ẩn nấp trong màn đêm, tùy thời mà
động gấp gáp như muốn nuốt lấy con mồi.
Những tên sói yêu kia nhìn thấy Văn Trọng ở bên cạnh thì nhất thời trên
mặt từng người từng người hiện ra thần sắc sợ hãi hốt hoảng, Văn Trọng
lạnh lùng nhìn đám sói yêu đang nhảy nhót tưng bừng trong đám người,
chậm rãi đưa tay về phía trước ngực, còn chưa thấy có động tác gì, thì
bàn tay thon dài của hắn đã có thêm một cái roi dài kim sắc quang mang
lóa cả mắt!
Bạch Ngọc Khuyết nhìn thấy cảnh này thì thầm nghĩ, chẳng trách nơi nào
cũng không tìm thấy Kim Long tiên trong truyền thuyết, thì ra hắn đem
roi mang ở trên người.
Lúc này ở giữa chiến trường, Văn Trọng ngồi bên trên Hắc Kỳ Lân, đơn
giản giống như Chiến Thần hạ phàm, khi bọn hắn đi qua chỗ nào, thì vạn
vật đều run rẩy! Tay phải của hắn cần roi, nhẹ nhàng vung lên, cái roi
ngắn trong phút chốc duỗi dài dài, “Xoạt” một cái, nhanh chóng đánh vào
năm, sáu con sói yêu đang muốn cắn người ở phía xa, trong khoảnh khắc,
khi bị Kim Long tiên đụng phái thì mấy con sói yêu kia còn không kịp
phản ứng thì toàn bộ đã hóa thành một luồng khói đen, hồn phi phách tán
tại chỗ!
Văn Trọng vừa ra đòn, di tộc cùng sói yêu nhất thời bị kinh sợ, mà Ân
Thương bên này, tất cả các binh sĩ lập tức đều hoan hô lên, Văn Trọng
không hề lưu tình, tiếp tục cưỡi Hắc Kỳ Lân, vung lên roi tiêu diệt kẻ
địch, bễ nghễ như quân lâm thiên hạ!
Chỉ trong chốc lát, binh lính của đối Phương đã tử thương vô số, thấy
khí thế bá đạo ác liệt đánh đâu thắng đó không gì cản nổi củaVăn Trọng,
quân đội di tộc dồn dập lui về phía sau đi. Bạch Ngọc Khuyết vừa cảm
thấy an tâm xong, thì thấy từ phía sau quân địch, một vật lóe sáng,
nhanh chóng lao về hướng của Văn Trọng!
Lòng nàng đột nhiên nhảy lên một cái, nhìn kĩ lại, cái tên đang đứng
nắm cung, vẻ mặt đắc thắng chí, không phải Lang Vương Xích Miểu thì còn ai nữa! Mà mũi lên này, lại manh theo yêu lực mạnh mẽ!
Lúc này Văn Trọng, như không cảm giác chút nào chuyện đang xảy ra, hắn
đang quay lưng về phía mũi tên đang bay về phía mình mà tác chiến với
đám sói yêu vây quanh, Tim của Bạch Ngọc Khuyết lập tức thắt lại! Nàng
nín thở, cả người rét run, mắt nhìn mũi tên nhọn lóe đầy yêu quang kia
đang cách Văn Trọng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
Mắt thấy chỉ còn cách khoảng nửa cánh tay, trong phút chốc, Văn Trọng
gương lên một roi đánh lui quân địch vây quanh, bỗng nhiên xoay người
lại, hơi nghiêng đầu, mũi tên nhọn kia liền sượt qua lỗ tai của hắn.
Bạch Ngọc Khuyết chưa kịp định thần cám ơn trời đất thì biến cố đột ngột phát sinh! Một luồng bạch quang với uy lực to lớn hầu như có thể hủy
thiên Diệt Địa, đột nhiên bắn về hướng Văn Trọng!
Thì ra, cái tên Xích Miểu kia không biết từ đâu kiếm được một cái lô
đỉnh cao khoảng ba tấc, mà bạch quang này, bắn ra từ cái kia lô đỉnh
kia. Bạch Ngọc Khuyết âm thầm suy đoán, lô đỉnh kia, có thể chính là chí bảo của yêu tộc---- Phạm Thiên.
Văn Trọng lúc này, bởi vì vừa mới né qua mũi tên nhọn kia, chưa kịp quay đầu lại, thì luồng bạch quang kia trong nháy mắt liền đánh về phía hắn, đột nhiên xoay người định tránh, thì Kim Long tiên trong tay Văn Trọng
đột nhiên bay lên một cái, bị tuột ra ngoài.
Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng Xích Miểu đã thu rồi lại Phạm
Thiên, đem Kim Long tiên cầm chặt ở trong tay, cười đắc ý ngẩng đầu lên.