[Bảng Phong Thần] Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Bị kích thích nên phát bịnh--- hoa kỳ lân


trước sau

Hai mắt Bạch Ngọc Khuyết sáng như sao nhìn về bóng lưng của Văn Trọng ở phía trước, hoàn toàn an tâm rồi: Có Văn Trọng ở đây, Xích Miểu cùng Ẩn Khôi lại mất đi Phạm Thiên, dù bọn chúng lợi hại đến đâu, nếu đấu với Văn Trọng thì cũng như trứng chọi đá.

Nhưng... Nghĩ đến tổn thương trên ngực Văn Trọng không có cách nào khép lại, Bạch Ngọc Khuyết bắt đầu mơ hồ lo lắng, bị đẳng cấp cao Thần khí như Phạm Thiên gây thương tích, e rằng không thể dễ dàng chữa trị như vậy...

Nàng do dự một chút, chạy nhanh đuổi theo Văn Trọng, ngập ngừng nói:“Ách... Văn Trọng, thương thế của chàng... có nghiêm trọng lắm không?”

Văn Trọng hơi nghiêng đầu: “Không sao.”

Bạch Ngọc Khuyết bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: “Chàng... Chàng đừng có cậy mạnh chịu đựng nha...”

Văn Trọng một mạch đi về phía trước, không hề quay đầu nhìn nàng, tóc đen bị gió thổi nhẹ lên, xuyên thấu qua khe hở của những sợi tóc, Bạch Ngọc Khuyết mơ hồ thấy hắn hơi nhếch nhếch môi, trầm tĩnh nói: “Một con Lang Vương nho nhỏ mà thôi, không gì phải sợ.”

Bạch Ngọc Khuyết bị nụ cười ngàn năm khó gặp của Văn Trọng làm cho hoa mắt, sắc tâm bùng nổ nửa ngày, mới thoáng bị đè nén xuống

Hai người đi một đoạn, khi tới gần cái hồ nước nhỏ bên cạnh quân trại. Văn Trọng dừng lại, hướng về gò đất cao gần bờ hồ nhàn nhạt nói: “Đi ra đi.”

Bạch Ngọc Khuyết sững sờ một giây, lập tức hiểu được, Văn Trọng đang gọi Hắc Kỳ Lân...

Nhưng không ai ngờ, hơn nửa ngày, phía sau cái gò đất kia vẫn im ắng không có động tĩnh, Bạch Ngọc Khuyết buồn bực, liền nhiều chuyện ló đầu ra thăm dò nửa ngày, đều không thấy được gì.

Nàng không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Ồ? Văn Trọng, Hắc Kỳ Lân đang ở đâu vậy?”

Văn Trọng hơi nhíu mày, hai mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn chằm chằm cái gò đất ở bên cạnh hồ nước kia, thoáng nổi lên một tia nghi hoặc nửa ngày, hắn lại tăng thêm âm lượng, nói: “Hắc Kỳ Lân!”

Lần này, tiếng nói của hắn vừa vang lên, Bạch Ngọc Khuyết rốt cục nghe được một tiếng bước chân hỗn loạn, “lẹt xẹt, lẹt xẹt”, nhưng thanh âm kia khi tiến khi lùi, tựa hồ cực kỳ do dự.

Bạch Ngọc Khuyết buồn bực, thì ra Hắc Kỳ Lân đang ở đây nha, nhưng thái độ này-------bộ nó muốn tạo phản hay sao? Cả gan không nghe lệnh của Văn Trọng! Lúc này Bạch Ngọc Khuyết thật là thắc mắc dễ sợ, nhìn chòng chọc gò đất kia.

Gió thổi âm u, ánh trăng mờ ảo, lúc này, trời đã tờ mờ sáng. Nghĩ tới tình cảnh bây giờ của Bạch gia, Bạch Ngọc Khuyết không nhịn được hối thúc: “Hắc Kỳ Lân, ngươi muốn nũng nịu gì đây? Lại không phải là nữ nhân, lẽ nào đi ra đường còn phải tô son điểm phấn sao?”

Sau một lúc, một cái “bóng thú” do do dự dự, thân hình kỳ quái to lớn, cuối cùng cũng rón rén bước ra từ phía sau gò đất.

Bạch Ngọc Khuyết thở phào nhẹ nhõm, cuôi cùng cũng gọi được lão tổ tông kỳ quái này đi ra rồi!

Ngờ đâu! Khi nàng vừa định thần nhìn lại, nhất thời bị kinh hãi, liền cuồng loạn sặc nước miếng: “Khặc khặc khục... Ngươi ngươi ngươi... Hắc Kỳ Lân ngươi điên rồi!!”

Vì kinh hãi quá độ, nàng sặc tới tay chân đều mềm nhũn, chộp ngay tay áo của Văn Trọng, yếu ớt nói: “Văn Trọng, chàng chàng... Chàng nhìn thấy không! Mau mau... Mau đi cứu Kỳ Lân của chàng đi, nó... Nhất định phát bệnh rồi...! Trời ơi, có ai cứu vớt giùm trái tim bé nhỏ của tui không!”

Chỉ thấy cái bóng thú kia rốt cục như hạ được quyết tâm, nhanh chóng phi thân trên mặt nước, đi thẳng về phía bên này.

Bóng thú lúc này có thể được diễn tả như “Sinh vật kỳ quái “ —— Cái đầu lớn như rồng chứa đầy lông như bờm của sư tử của nó lúc này đã được bị tỉ mỉ chải chuốt qua, còn dùng dây thừng màu hồng phấn không biết làm bằng vật liệu gì, xiêu xiêu vẹo vẹo tết thành mười mấy cái bính thật tinh tế ở hai bên đầu. Y chang thôn cô trong phim Bến Thượng Hải. Chưa hết, trên đỉnh đầu còn không quên đeo theo một bông hoa lụa màu đỏ cực lớn làm điểm nhấn cho đám bím tóc bồng bềnh kia ( Heo: y chang hoa lụa trên áo chú rể mà bà kon hay thấy trong phim Tàu đó)

Những bím tóc nhỏ kia bay theo gió đêm, lảo đảo, lúc lắc theo bước chân của vị chủ nhân thần thú của nó, y như nữ chủ trong phim Quỳnh Dao, nhìn cực kỳ “lừa tình”....

Cái thân hình như sư tử với bộ lông ngăn ngắn ngắn của nó, hiện này được trau chuốt gọn gàng phẳng phiêu, đã thế còn hào phóng bôi thêm một lớp dầu bôi tóc, sáng lấp lánh rực rỡ, phản chiếu ánh trăng trắng muốt, trong nháy mắt làm mù đôi mắt của Bạch Ngọc Khuyết.

Mà chuyện này... Còn chưa phải shock nhất, Bạch Ngọc Khuyết run rẩy che mắt, trong lòng bất lực lẩm bẩm:

Ngươi ngươi ngươi... Đường đường là một con Kỳ Lân, làm ơn không có chuyện gì thì đừng cười quỷ dị như một thằng tâm thần được hay không? Được rồi, dù có cười, thì miệng há lớn như vậy làm cái gì? Bộ sợ dân tình không nhìn thấy cái bộ răng trắng bóc, tựa hồ như mới dùng công nghệ cao mà tẩy trắng cấp tốc của ngươi sao...!

Thái dương củaVăn Trọng giựt mãnh liệt, vuốt trán, hờ hững kéo lại caí tay áo bị cái “móng sói” đang run rẩy của Bạch Ngọc Khuyết giựt giựt.

Tuy hắn cũng bị tạo hình mới cóng, kinh thế hãi tục của Hắc Kỳ Lân “làm hết hồn một chút, nhưng sẽ không ngoắc mồm như Bạch Ngọc Khuyết, hắn chỉ bất động thanh sắc nhìn Hắc Kỳ Lân từ trên xuống dưới, đánh giá toàn thân của nó.

Toàn thân là bộ lông già ngắn củn cỡn, không lấn át được bắp thịt hùng tráng của Hắc Kỳ Lân. Khi bị ánh mắt sắc bén như điện của Văn Trọng lướt qua chỗ nào, thì chỗ đó sẽ không kìm lòng được run rẩy một cái.

Mồm của nó cố ý há to, lộ ra một hàm răng sạch sẽ, như muốn chứng minh, nó vừa ăn xong mấy hộp kẹo cao su Doublemint, giờ nó là con Hắc Kỳ Lân có hơi thở thơm tho vô địch; lúc này nó khẽ ngước lên nửa cái đầu, giống như cô gái mới lớn mang theo xấu hổ thẹn thùng, thỉnh thoảng liếc trộm chủ nhân của mình.

Bạch Ngọc Khuyết nhịn nửa ngày, rốt cục không thể chịu được nữa, vừa giơ tay giậm chân, vừa cười muốn sốc cả hông, đau cả mắt.

Nửa ngày, Văn Trọng thở dài, gằn từng chữ: “Hắc-- Kỳ --Lân, ngươi --lại –muốn -- quậy—gì—nữa?”

”Lại”? Bạch Ngọc Khuyết âm thầm gật đầu, thì ra đây không phải là lần đầu tiên con Kỳ Lân Xấu Xí này tác quái...

Hắc Kỳ Lân bất động thanh sắc cho Bạch Ngọc Khuyết một cái lườm nguýt, sau đó quay đầu xấu hổ cà cà mặt vào quần áo của Văn Trọng, chớp chớp đôi mắt to lồi, tròn vo vo tự cho là đáng yêu của nó rồi trầm thấp kêu một tiếng.

Bạch Ngọc Khuyết nhìn mà phát tởm, không nhịn được lầm bầm: “Vai u thịt bắp kiểu đó, mà còn muốn bắt chước “chim nhỏ nép vào người”, bộ không sợ bà con đui mù, thiên hạ ói chết sao…OMG!”

Hắc Kỳ Lân chỉ coi Bạch
Ngọc Khuyết như một con ruồi Giáp nào đó, quay mông về phía nàng vẩy vẩy đuôi, nhưng ở điện quang hỏa thạch, trong nháy mắt Bạch Ngọc Khuyết thấy rõ một địa phương không nên thấy —— hoa cúc nhỏ của Hắc Kỳ Lân......aaaaaaaa

Đôi mắt to thuần khiết của nàng nhất thời như bị kim đâm đầy lỗ! Bạch Ngọc Khuyết rên một tiếng, hai tay che mặt, yên lặng bi thống vì mình mà chia buồn.

Hắc Kỳ Lân làm sao biết vì đuôi của nó vẩy quá cao, đã làm lộ một cái vị trí tu tu nào đó của nó? Nó chỉ một lòng một dạ hướng về Văn Trọng quyến rũ lừa tình. Hy vọng tạo hình mới của mình có thể lấy được sủng ái của chủ nhân ~

Bạch Ngọc Khuyết không hiểu phương thức giao lưu của hai người bọn họ, chỉ thấy Văn Trọng đột nhiên phất tay áo, xoay người, thanh âm như trảm đinh triệt thiếc: “Không cần nhiều lời, hôm nay ngươi không cần đi theo ta.”

Hắc Kỳ Lân nhất thời “aizzzz” kêu một tiếng, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Văn Trọng, đôi mắt lồi tròn vo đột nhiên đọng thành một vùng liễm diễm thủy quang hơi dập dờn...

Yêu yêu, tởm quá, cái dáng dấp bé nhỏ đáng thương này, nó còn diễn “sâu” hơn diễn viên trong phim Quỳnh Dao nữa! Bạch Ngọc Khuyết ác độc oán thầm, ỷ vào ở góc độ mà Văn Trọng không nhìn thấy, quay đầu về phía Hắc Kỳ Lân im lặng cười gian khiêu khích: Ha ha, đáng đời!

Ánh mắt của Hắc Kỳ Lân chợt biến đổi một thoáng như đang toan tính làm chuyện xấu, trong nháy mắt, Bạch Ngọc Khuyết cơ trí nhận ra được, nhanh chóng chạy như bay về phíaVăn Trọng, vui vẻ gọi: “Ai, Văn Trọng, chờ người ta một chút nha!”

Văn Trọng dừng lại, lưng quay về phía Hắc Kỳ Lân, lạnh lùng nói: “Đem mình chuyển đổi thành dáng dấp lúc trước cho ta.”

Bạch Ngọc Khuyết cũng cáo mượn oai hùm, hữu hảo hướng về Hắc Kỳ Lân đang xụ mặt nhụt chí, phất phất tay: “Bái bai~ bọn ta đi trước a Hắc Kỳ Lân, ngươi cứ từ từ mà tút lại vẻ đệp gái đi~”

Còn chưa dứt lời, trong nháy mắt, nàng liền bị một luồng bạch quang quấn lấy, Bạch Ngọc Khuyết giật nảy cả mình, còn không kịp kinh ngạc, thì luồng bạch quanh đã biến mất.

Trước mắt nàng, chính là cái thung lũng, nơi yêu tộc đóng quân mà nàng đã ở lần trước.

Mà nàng cùng Văn Trọng, lúc này như không coi ai ra gì đứng ở trên bãi đất trống cách trạm gác mấy mét; như là bị thuật ẩn thân cách ly, hai di tộc binh sĩ đang đứng gác kia không hề phát giác ra hai người bọn họ.

Bạch Ngọc Khuyết kinh hỉ quay đầu, hai mắt đầy hâm mộ nhìn Văn Trọng, nói nhỏ: “Văn Trọng, Thuấn Di Thuật của chàng thực quá lợi hại, bữa nào rảnh dạy ta có được hay không?”

Mắt Văn Trọng nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói: “Không được.”

Bạch Ngọc Khuyết cau mũi một cái: “Sao chàng lại hẹp hòi như vậy?”

Văn Trọng liếc nàng một cái, ung dung thong thả nói: “Nếu nàng muốn học, uhm, cũng Không phải là không được.”

Bạch Ngọc Khuyết nhất thời trở nên hưng phấn, nhanh chóng nói: “Thật sự? Vậy khi nào thì chúng ta có thể bắt đầu?”

Văn Trọng nghiêm túc trầm tư, rồi mặt không đổi sắc nói: “Lấy tu vi hiện nay của nàng, tu luyện khoảng chừng ba ngàn năm, thì có thể học thành phép thuật này.”

Khoảng chừng? Ba... Ba ngàn năm...!”Ầm” một tiếng, trong nháy mắt, Thế giới mộng mơ của Bạch Ngọc Khuyết vỡ vụn...

Nàng vừa thầm oán Văn Trọng quá độc miệng, vừa nghênh ngang đi theo hắn băng qua hai binh sĩ di tộc, bộ dáng chảnh chọe không coi ai ra gì đi vào trong cốc.

Thung lũng đêm nay, thật ầm ĩ, hầu như không phí khí lực gì, hai người nương theo tiếng người ồn ào, mà đi tới một mảnh đất trống có yêu quái đứng chật ních.

Lúc này rạng đông đã tới, mặt trời sắp sửa mọc rồi.

Bạch Ngọc Khuyết nhìn một chút, thì nhìn thấy toàn bộ Bạch gia đang bị vây quanh ở giữa, Bạch phụ Bạch mẫu bị trói chặt chẽ đứng ở một bên, Bạch Tiểu Hoàn lại không bị trói, nhưng lại liên tục khóc sướt mướt.

Mà một thân đẹp đẽ ngân bào--- Bạch Tiểu Giác, thì núp ở sau lưng Bạch phụ Bạch mẫu, mắt to sợ hãi nhìn bọn sói yêu đang vây quanh cả nhà mình.

Đã gãy một cánh tay--- Xích Miểu, lúc này thì mặt đầy sát khí ngồi trên một cái ghế tựa bằng gỗ, bản thân hắn sinh ra đã có tướng mạo âm lệ, bây giờ nhìn lại, thì càng thêm uy nghiêm đáng sợ.

Ngày hôm qua, hắn tự tin rằng mình đã nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ, không chỉ có không cướp được Kim Long tiên của Văn Trọng, trái lại còn bị Hắc Kỳ Lân cắn đứt một cánh tay, quan trọng nhất là, ngay cả Phạm Thiên cũng bị mất!

Lúc trước, hắn mang theo lũ yêu từ Hiên Viên Mộ đi ra, thì phải nhờ vào sức mạnh của Phạm Thiên, mới phong ấn được cửa vào của yêu tộc, bây giờ... Muốn trở lại Hiên Viên Mộ thì phải làm sao không biết…. zzzz?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện