Con số đếm ngược đến kỳ thi đại học viết trên bảng đen trong lớp giống như chiếc đồng hồ cát, đã đến lúc kết thúc mà không hề hay biết.
Trời nhá nhem tối, tiếng chuông tan học vang lên, dư âm không biết đã đi về đâu, trong khu dạy học chỉ còn dãy phòng học của lớp mười hai sáng đèn, ánh đèn hắt ra ngoài cửa sổ, đứng nhìn từ xa, trông như làn sóng lặng.
Sân bóng rổ không có đèn, trên sân chỉ có một số người đam mê bóng rổ cuồng nhiệt nương ánh đèn đường lao vào trận chiến.
Giang Ngộ không tham gia, chỉ cầm trái bóng đứng luyện đập bóng một mình, khác hẳn với sân bóng rổ náo nhiệt vào ban ngày, giờ khắc này chỉ còn cậu đứng ở mép sân bóng, làm một người xem trung thành và im lặng.
Thiếu niên đưa lưng về phía ánh sáng, bóng dáng mảnh mai gần như hòa vào bóng đem.
“Giang Ngộ, em còn đang đợi anh của em à.
”
Mấy học sinh trong phòng học lớp mười hai lén chạy ra hít thở không khí nhìn thấy cậu, cười chào hỏi.
Bọn họ biết Lâm Kiến Tịch, tự nhiên cũng biết em trai của anh, ai cũng biết Giang Ngộ là một người cuồng anh trai, tan học cũng phải chờ anh trai cùng về nhà.
Giang Ngộ lớp mười, tiết tự học buổi tối kết thúc sớm hơn học sinh lớp mười hai, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu đang đợi Lâm Kiến Tịch, mới đầu bọn họ còn không hiểu, người đã lớn như vậy sao còn phải đợi anh trai cùng về nhà, nhưng nhìn lâu rồi bọn họ cũng quen.
Anh em nhà người ta tình cảm tốt, không có gì không thể hiểu.
Giang Ngộ “Ừ” một tiếng, đám người kia không nói gì nữa, vội vàng chạy đi.
Một lát sau, lớp mười hai cũng tan học, có người lục tục chạy ra phòng học, Giang Ngộ xách ba lô lên, đi về phía trước.
“Mệt mỏi quá a a a —” Lâm Kiến Tịch nhìn thấy cậu, theo thói quen nhét cặp sách vào trong lòng ngực cậu, chính anh lại dựa lên trên lưng cậu: “Anh không muốn đi bộ, em kéo anh đi đi.
”
Giang Ngộ hơi quay đầu, nhìn ngọn tóc đen nhánh trên đầu Lâm Kiến Tịch: “Thật sự mệt đến vậy sao?”
“Đúng.
” Tiếng Lâm Kiến Tịch mơ hồ không rõ, trả lời: “Không biết tại sao, nhìn thấy em là anh không muốn đi bộ.
”
“…”
Xách theo ba lô, Giang Ngộ không tiện cõng người, cậu kéo anh trai, giống như ốc sên kéo xác, chậm chạp đi về phía cổng trường.
Từ khi vào cấp ba, tài xế Lâm gia bắt đầu trở lại đưa đón hằng ngày, buổi sáng đi học, Lâm Kiến Tịch sẽ nương thời gian còn sớm mà học thuộc bài, buổi tối về nhà, đèn trong phòng anh đến khuya mới tắt.
Có đôi khi Giang Ngộ nửa đêm tỉnh ngủ, đi ra nhìn thấy cửa phòng anh còn sáng đèn, đẩy cửa ra mới phát hiện, anh học mệt dựa vào bàn ngủ quên, tuyến xương bả vai hơi hơi nổi lên, hiện ra đường cong nhạt dưới lớp áo.
Mỗi một lần, Giang Ngộ đều cẩn thận ôm anh về giường.
“Anh đã thông minh lắm rồi, tại sao còn muốn liều mạng như vậy?” Thật ra Giang Ngộ mơ hồ hiểu rõ, nhưng vẫn sẽ đau lòng cho anh.
“Ha.
” Lâm Kiến Tịch mỉm cười: “Bởi vì…”
“Vì?”
“Bởi vì anh muốn hạng nhất.
” Ngữ khí của Lâm Kiến Tịch kiêu ngạo: “Anh chỉ muốn hạng nhất, những hạng khác không muốn.
”
“Anh nhất định sẽ hạng nhất.
” Giang Ngộ nói.
Lâm Kiến Tịch buồn cười hỏi: “Em tin tưởng anh vậy sao?”
“Bởi vì anh rất giỏi.
” Giang Ngộ nói: “Ở trong lòng em, anh là giỏi nhất.
”
“Em trai ngoan.
” Lâm Kiến Tịch nhéo mặt cậu: “Tuy rằng mặt em nhéo không đã, nhưng em vẫn đáng yêu như khi còn nhỏ.
”
“Chỉ có đáng yêu thôi sao?”
“Ừm… Còn đáng tin cậy một chút?”
Giang Ngộ cố ý oán giận: “Mỗi ngày em đều chịu thương chịu khó mà cõng anh về nhà, anh lại cảm thấy em chỉ đáng tin cậy một chút thôi á?”
“Được rồi được rồi, là rất nhiều.
Em bao nhiêu tuổi rồi, để ý điểm này làm gì?”
“Hừ.
”
Mùa hè gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, quét ngang lông mi xinh đẹp của chàng trai, lại rơi xuống trái tim đang đập loạn nhịp của một thiếu niên khác.
Thi đại học xong, Lâm Kiến Tịch như trút được gánh nặng ở nhà ngủ ba ngày ba đêm, mặc kệ sự đời.
Giang Ngộ rất sợ anh ngủ đến bất tỉnh nhân sự, dựa vào mép giường, đáng thương chọc chọc cánh tay anh: “Anh ơi, nói gì đi.
”
“Ưm…” Lâm Kiến Tịch vẫn mơ màng trong ổ chăn, dựa vào trực giác mông lung, duỗi tay gãi đầu: “Làm gì?”
“Đã mấy ngày rồi anh không nói chuyện với em.
”
Cuối cùng anh cũng thoát khỏi áp lực, bắt đầu cuộc sống sa đọa, ở nhà không phải ăn thì là ngủ, buổi tối còn đi ra ngoài cùng đám bạn hát karaoke, thời gian làm việc hoàn toàn theo cảm tính, cơ bản không chạm mặt với Giang Ngộ.
Điều này đối với một người cuồng anh trai mà nói, quả thực không khác gì địa ngục.
“Đã mấy ngày?” Lâm Kiến Tịch kéo chăn ra, nghiêm túc suy tư: “Sao anh không nhớ rõ?”
“Anh chắc chắn không nhớ, ngày nào anh cũng ra ngoài chơi, đã quên mất còn một em trai đang ở nhà.
”
Lâm Kiến Tịch bị ngữ khí ấm ức của cậu làm cho dở khóc dở cười, “Vậy lần tới anh cũng dẫn em ra ngoài chơi?”
“Được.
” Giang Ngộ nhìn anh: “Nói là phải giữ lời.
”
Lâm Kiến Tịch: “…”
Không biết vì sao, có loại cảm giác như bị sắp đặt.
Nói muốn dẫn em trai cùng ra ngoài chơi, đáng tiếc hiện tại em trai còn đang đi học, thời gian rảnh không thể so với một đám học sinh đã tự do, chân chính cùng nhau đi ra ngoài là vào chủ nhật vài ngày sau.
Trong khoảng thời gian này, một đám người rèn sắt khi còn nóng, liên hoan tụ họp rất nhiều lần, liên hoan lớp, tụ họp bạn bè, thậm chí còn có cuộc hội mang tính chất dắt tơ hồng, chơi đến không biết mệt.
Lần này hiển nhiên là cuộc tụ họp mang tính chất dắt tơ hồng, Lâm Kiến Tịch đẩy cửa phòng KTV, bạn học ngồi trên sô pha đều hoan hô