Phương Thiệu bị nước trong ly xối đến lạnh thấu tim, không thể không bò dậy, cởi quần áo bỏ vào máy hong khô.
Trong lúc chờ hong khô, cậu ta nhớ tới cuộc gọi lúc nãy, đứng ở trong phòng vệ sinh kêu: “Lâm Kiến Tịch, em trai ông vừa mới gọi điện thoại cho ông đó!”
Lâm Kiến Tịch không chút hoang mang rót ly bước thứ hai, uống xong, mới hỏi: “Em ấy có nói gì không?”
“Không nói gì.” Phương Thiệu nói: “Nhưng nghe ngữ khí của em ấy, sao tui cảm thấy có chút hung dữ? Không hề đáng yêu như ông nói.”
“Ông cũng không phải anh trai của em ấy, tại sao em ấy phải đáng yêu với ông.
Tui đi ngủ, ông tự tìm chỗ ngủ đi, bye.”
Trở về phòng, Lâm Kiến Tịch cầm điện thoại nhìn thời gian, 3 giờ 40 phút.
Thời gian này hiển nhiên là quá muộn, anh nghĩ nghĩ, quyết định không quấy rầy giấc ngủ của Giang Ngộ.
Ngày hôm sau, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Cố Tinh trước cửa phòng học, mí mắt Lâm Kiến Tịch giật giật, trực giác cho biết không ổn.
Mà sự thật cũng không ổn, Cố Tinh không hổ là người có thể mượn tay Phương Thiệu làm quen được với anh, sức chiến đấu cao đến thái quá, theo đuổi người khác cũng theo đuổi đến oanh oanh liệt liệt, chỉ trong một tuần, toàn khối đều đã biết cô đang theo đuổi Lâm Kiến Tịch.
Lâm Kiến Tịch cảm thấy bối rối.
Có thể là bởi vì gương mặt này, từ khi anh đi học tới nay có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, nhưng không mấy ai giống như Cố Tinh không sợ gì cả quyết chí tiến lên, anh không biết nên giải quyết như thế nào mới tốt.
“Ông sợ cái gì.” Phương Thiệu vừa chơi game, vừa nói: “Cô ấy thích ông như vậy, ông thử ở bên cô ấy xem, dù sao ông cũng không mệt.”
Lâm Kiến Tịch hơi nhíu mày, anh không thích cách nói này, “Tui sợ sẽ có hại cho cô ấy.”
“Có hại chỗ nào, theo đuổi được nam thần còn có hại?”
“Tui hỏi ông một vấn đề.” Lâm Kiến Tịch nói: “Tại sao ông theo đuổi nữ thần của ông?”
“Đương nhiên là bởi vì tui thích cô ấy rồi.” Phương Thiệu cũng không ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn chằm chằm ngọn núi trên bản đồ trong game.
“Vậy nếu có một cô gái khác theo đuổi ông, ông có đồng ý không?”
“Chắc không đồng ý…” Phương Thiệu suy tư: “Nhưng cũng không dám nói, trước tiên phải xem cô ấy như thế nào đã.”
“…”
Lâm Kiến Tịch đá ghế của cậu ta qua một bên: “Cút ra, chắn đường.”
“Đệt.” Phương Thiệu đột nhiên không kịp phòng ngừa, trượt tay, nhân vật trong game nhảy xuống núi: “Đại ca, sao tự nhiên hung dữ vậy?”
Lâm Kiến Tịch không thèm để ý đến cậu ta, trực tiếp ra cửa.
Hôm nay anh hẹn Cố Tinh ăn cơm, muốn nói rõ ràng với cô, nhưng anh cũng không xác định được có thể nói rõ ràng hay không.
Trước đó, anh đã nói không ít lần như “Cậu là cô gái tốt nhưng tớ không thích cậu, chúng ta không thể ở bên nhau”, nhưng Cố Tinh không nghe, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Liệt nữ sợ triền lang, tớ tin tưởng, cậu kiên trì như thế nào cũng sẽ có một ngày bị tớ cảm hóa, trước tiên cậu đừng vội vã từ chối tớ được không, lỡ như sau này cậu phải lòng tớ thì sao?”
Lâm Kiến Tịch: “…”
Anh không còn lời nào để nói, cho nên thậm chí anh đã quên phản bác một câu mình không phải liệt nữ.
Từ chối một người là một việc khó khăn, đặc biệt là ở mặt tình cảm, nếu anh vô tình một chút, anh tự nhiên sẽ không vì vậy mà bối rối, nhưng anh không phải, anh là người lớn lên trong hoàn cảnh được yêu thương, anh nhận được nhiều tình yêu và thiện ý, cho nên anh cũng muốn đối đãi với người khác như vậy
Chỉ là có lẽ ở vấn đề tình cảm thật sự rất khó chu toàn, anh nghĩ mãi cũng không nghĩ ra một biện pháp có thể từ chối Cố Tinh mà không làm cô tổn thương.
Vị trí chỗ hẹn hơi xa trường học, lúc anh đến, Cố Tinh còn đang trên đường đi.
Anh đặt chỗ ngồi gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, mơ hồ có thể thấy được hình dáng của làng đại học.
Điện thoại bỗng nhiên chấn động, Lâm Kiến Tịch thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn thấy hai chữ trên màn hình, ngón tay trượt nhẹ, nhận điện thoại, hàm chứa ý cười hỏi: “Bạn nhỏ, thời gian này em không lo học tập, gọi điện thoại cho anh làm gì?”
Giọng anh đè thấp, Giang Ngộ yên tĩnh vài giây, hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Ở bên ngoài.”
“Hẹn hò với người khác à?”
Lâm Kiến Tịch buồn cười nói: “Em thật thông minh, việc này mà cũng đoán được?”
Giang Ngộ không tự giác nắm chặt bút chì trong tay, “Pặc” một tiếng, bút chì đứt gãy trong tay cậu, dư âm chấn đến bàn tay tê dại, cậu cúi đầu, phát hiện tay bị thân cây bút chì đâm vào.
Nếu cậu có thể bình tĩnh một chút, biểu hiện như người "Em trai" bình thường vậy cậu phải biết điều mà chủ động ngắt điện thoại, không làm phiền anh.
Nhưng cậu không làm được.
“Quá đáng thật đấy anh trai.” Giang Ngộ chậm rãi nói: “Em ở nhà chăm chỉ học tập, anh ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm.”
“Đừng bôi nhọ anh.” Lâm Kiến Tịch cố ý ấm ức, đáp: “Anh ăn chơi đàng điếm hồi nào?… A, người tới, anh tắt đây, em học bài tiếp đi.”
“Anh…” Giang Ngộ còn chưa nói xong, điện thoại đã tắt.
Cậu vốn định hỏi, sắp nghỉ, chừng nào thì anh về? Nhưng có lẽ cậu thật sự không có duyên phận khác với Lâm Kiến Tịch, mỗi lần luôn là trời xui đất khiến kém một chút khoảng cách như vậy.
Đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến đại não, cậu rút tờ khăn giấy, ấn trên miệng vết thương, dưới ánh đèn sắc mặt của cậu cũng tái nhợt.
—
“Hôm nay tớ mất hai tiếng để trang điểm, cho rằng có thể nghe được tin tức tốt.” Cố Tinh ngậm nước mắt, vẫn nỗ lực mỉm cười.
Lâm Kiến Tịch có chút xấu hổ: “Xin lỗi...!Tớ cũng không muốn làm cậu đau lòng.”
“Nếu cậu thật sự không muốn làm tớ đau lòng, vậy cậu nên hẹn hò với tớ.” Cố Tinh nhận khăn giấy anh đưa, lau nước mắt sắp chảy ra.
Lâm Kiến Tịch lắc đầu, “Trong trường hợp này, là tớ không chịu trách nhiệm với cậu, cũng là không chịu trách với tớ.
Miễn cưỡng ở bên nhau, nếu sau này tớ thích người khác, vậy cậu phải làm sao?”
“Tớ có thể không cần cậu chịu trách nhiệm.” Cố Tinh biết anh nói đúng, vẫn không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Cậu mới bao nhiêu tuổi, tại sao muốn chịu trách nhiệm với người khác sớm như thế, đáng ghét, vui vẻ trước mắt không tốt ư?”
“…” Lâm Kiến Tịch có chút bất đắc dĩ cong khóe mắt: “Không chịu trách nhiệm vậy chẳng phải tớ sẽ biến thành cặn bã sao? Tớ là người