Sau cơn mưa trời lại sáng.
“Lâm Lâm, Tiểu Ngộ —”
Trước khai giảng một ngày, Lâm Trí Minh về đến nhà, lao thẳng lên lầu, vui vẻ mở cửa, đưa hai túi giấy to cho hai bạn nhỏ: “Tặng các con một món quà, mau mở ra xem có thích không.”
Từ trước đến nay Lâm Kiến Tịch chưa bao giờ ôm chờ mong gì với món quà ba tặng, nhưng anh vẫn giả vờ “Ồ” một tiếng, “Cảm ơn ba.”
“Cảm ơn chú.” Giang Ngộ nói.
“Không có gì.” Lâm Trí Minh không nhìn ra con trai và cháu trai đều đang hùa theo mình, mừng rỡ nói: “Mau mở ra nhìn xem, ta chọn rất lâu mới mua được.”
Lâm Kiến Tịch và Giang Ngộ cùng nhau mở ra hộp quà đóng gói xinh đẹp, nhìn thấy trong hộp quà có nguyên bộ cặp sách hình Pikachu, không hẹn mà cùng kinh ngạc cảm thán: “Oa! Đáng yêu quá!”
May mắn hai người đều còn nhỏ, âm thanh rất non nớt, cho dù chỉ giả vờ nhưng nghe vào có vẻ chân thành, Lâm Trí Minh lòng như hoa nở rộ, hùng hồn nói: “Thích không? Nếu thích thì mỗi ngày ta đều mua cho các con.”
Lâm Kiến Tịch: “…”
Giang Ngộ: “…”
Vậy thì không được đâu, bọn họ không phải là học sinh tiểu học thật sự sẽ nhảy cẫng lên vì phấn khích khi nhận được cặp sách mới.
Trước sự im lặng vi diệu, Lâm Trí Minh có lẽ cũng nhận thấy việc mua cặp sách mới mỗi ngày dường như không đáng tin cậy, tâm trạng kích động của ông cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, ông hắng giọng, “Vậy thì, mỗi tháng ta sẽ mua cho các con một cái?”
“Ba.” Lâm Kiến Tịch không thể nhịn được nữa đẩy ông ra ngoài, hồn nhiên mà nói: “Cảm ơn ba đã tặng quà cho con, con rất vui, nhưng bây giờ con muốn chơi trò chơi với em trai, ba đi ra ngoài trước đi.”
“Hả? Được rồi, các con chơi trò chơi gì, ba không thể nhìn à?” Lâm Trí Minh nỗ lực xoay đầu, chỉ nhìn thấy mấy miếng gỗ xếp dưới đất, hoàn toàn không nhìn thấy hai đứa nhỏ chơi cái gì.
“Không có gì nhìn, tạm biệt ba!”
Thật vất vả đẩy Lâm Trí Minh đi, Lâm Kiến Tịch như trút được gánh nặng đóng cửa lại.
Tình thương của cha của Lâm Trí Minh đã bị đả kích, nhưng rất nhanh ông lại tỉnh táo lại, đi tìm vợ để khoe khoang.
Lâm Kiến Tịch dán tai vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân của ông đi xa, mới quay lại ngồi xuống trước mặt Giang Ngộ, “Chúng ta chơi tiếp.”
Giang Ngộ ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”
Hai người đang dùng mảnh gỗ xếp lâu đài, cũng không có gì khó, chỉ là Giang Ngộ cần xem xét chỉ số thông minh và năng lực thực tế của một đứa trẻ năm tuổi, còn Lâm Kiến Tịch cần xem xét chỉ số thông minh và năng lực của một đứa trẻ bảy tuổi, hai đứa trẻ lòng có quỷ cùng chơi trò chơi, nghiêm trọng kéo dài hiệu suất hoàn thành.
Một tòa lâu đài, xếp đến mặt trời xuống núi cũng chưa xong.
Khi còn nhỏ Giang Ngộ ngốc như vậy sao? Xếp một tòa lâu đài nửa ngày cũng xếp không xong?
Lâm Kiến Tịch nghi ngờ nhìn chằm chằm Giang Ngộ, nhìn đến Giang Ngộ càng ngày càng chột dạ, tay cũng không dám nâng, cầm miếng gỗ do dự thật lâu, không biết có nên xếp hay không.
Mình đã bị phát hiện? Hay là bị anh trai ghét bỏ? Mình có nên biểu hiện thông minh hơn một chút không? Nhưng xếp quá nhanh, anh trai sẽ không chơi với mình...
Giang Ngộ suy nghĩ lộn xộn, bỗng nhiên, suy nghĩ bị đứt đoạn, Lâm Kiến Tịch chờ lâu không kiên nhẫn, bắt lấy tay cậu ấn miếng gỗ xuống.
“Giang Tiểu Ngộ, em ngốc quá.”
Lâm Kiến Tịch sợ cậu lề mề đến giờ ngủ vẫn chưa xếp xong, dứt khoát tay cầm tay dạy cậu lắp ráp, “Để anh dạy em, miếng gỗ này là tường, miếng này là tháp, miếng này là trang trí… Em nhìn anh làm gì? Nhìn anh thì có thể học được à?”
Giang Ngộ vội vàng nhìn về phía lâu đài, thất thần nhặt mấy miếng gỗ, lơ đễnh quay mặt lại, nhìn thấy khóe mắt Lâm Kiến Tịch cong lên.
“…”
Hình như lâu lắm rồi cậu mới nhìn thấy anh cười vui vẻ như vậy...!Ở đời trước, lần cuối cùng cậu được nhìn thấy nụ cười của anh là khi nào?
Từ khi anh phát hiện cậu thích anh, là từ khi đó, Lâm Kiến Tịch luôn suy nghĩ chuyện của cậu, đau khổ và phiền muộn đều là cậu mang đến cho anh, mãi cho đến cuối cùng vẫn không thay đổi được gì.
Cậu buồn bã cúi đầu, lặng lẽ tách khỏi tay Lâm Kiến Tịch: “Anh à, để em tự xếp.”
Ngoại trừ mang đến đau khổ thì cậu không làm được gì cho anh trai, cậu thấy mình không đủ tư cách đến gần anh trai nữa.
“Vậy em phải cố lên.” Lâm Kiến Tịch lại trở về chỗ ngồi đối diện, cười nói: “Chúng ta thi đấu đi, người nào lắp ráp xong trước thì người đó thắng, được không?”
Như vậy không khỏi quá ỷ lớn hiếp nhỏ, anh nghĩ nghĩ, lại nói: “Hay là… Em lắp một lần anh lắp hai lần, có công bằng không?”
Giang Ngộ không dám nhìn anh, trả lời: “Được.”
Mãi cho đến giờ ăn cơm chiều, hai người cũng chưa xếp xong.
Sau khi ăn cơm xong, bà Triệu sợ con trai mình mê chơi hai tháng sẽ không muốn học tập, bắt con trai mình ngồi trên sô pha, bà đọc liên tiếp ba phần lịch sử nói về sự phấn đấu trở thành người vĩ đại, nghe đến Lâm Kiến Tịch mắt đầy sao xẹt, chỉ cần đừng bảo anh nghe câu chuyện nào buồn chán như vậy, đừng nói đi học, đi dâng hương anh cũng đồng ý.
Bà Triệu hoàn toàn không có tài kể chuyện, ba câu chuyện bà kể không có điểm nhấn hay lôi cuốn chút nào, và chúng có thể ghi chép thành những bài hát ru ngủ.
“Mẹ.” Lâm Kiến Tịch nhỏ giọng nói thầm: “Con hứa ngày nào cũng chăm chỉ học hành, đừng đọc nữa, để con đi ngủ đi…”
“Haizzz.” Bà Triệu không thay đổi tác phong của người làm mẹ, xoa xoa đầu anh, mặt không đổi sắc lật đến trang sau, “Cũng không biết tại sao, chỉ là đột nhiên rất muốn tốt với con.
Ngoan, để mẹ phát huy thêm một chút, mẹ đọc thêm một câu chuyện cho con nghe.”
Lâm Kiến Tịch: “…”
Anh có lẽ cũng hiểu được tại sao Lâm Trí Minh đột nhiên bộc phát tình thương của cha, có thể trong huyết thống mang một sự ràng buộc nào đó mà khoa học và thời gian cũng không thể giải thích được, cho dù anh thay đổi linh hồn, ba mẹ cũng có thể dựa vào trực giác, biết anh bị ấm ức nên muốn cho anh càng nhiều tình yêu.
Anh ngoan ngoãn nghe hết câu chuyện nhàm chán thứ tư.
Sau khi lấy lại được tự do, anh bật dậy, ôm bà Triệu một cái đầy cảm kích rồi bay thẳng về phòng không thèm quay đầu lại.
Mẹ là người vĩ đại, nhưng không phải người mẹ vĩ đại nào cũng có thể kể những câu chuyện hay.
Vào cửa, anh tê liệt ngã xuống giường, kéo Giang Ngộ lại xoa nắn một trận: “Giang Ngộ, Giang Ngộ Giang Ngộ Giang Ngộ.”
Giang Ngộ không rõ nguyên do, mặc kệ anh xoa mặt mình: “Dạ?”
“Giang Ngộ.” Lâm Kiến Tịch ôm cậu vào trong lòng ngực, giọng điệu của anh đột nhiên trở nên buồn hiu: “Giang Ngộ.”
Anh trai… Đang buồn cho cậu sao?
Bởi vì cậu không còn ba mẹ?
Ban đầu Giang Ngộ vốn không sao cả, cậu mất đi Lâm Kiến Tịch một lần, có thể trở về gặp lại anh đã là may mắn đến cực điểm, cậu không biết mình có thể đột nhiên rời khỏi nơi này hay không, nên mỗi một ngày đều quý trọng như ngày cuối cùng, không dám cầu mong xa xôi.
Nhưng được Lâm Kiến Tịch ôm vào lòng, tựa như cơn gió lẻ loi đã có chỗ ký thác, một lòng uất ức và khổ sở đều bỏ neo bỏ cảng, nước mắt mất khống chế trào ra.
“Anh.” Giang Ngộ vươn tay, dùng sức ôm lấy Lâm Kiến Tịch: “Anh.”
Màn đêm lại đến, bóng đêm càng ngày càng tối.
Chỉ có cảnh trong mơ được kết nối.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Kiến Tịch cam chịu đứng dậy, mặc quần áo vào, nhìn gương thở dài.
Nhiều năm trước anh còn ăn mừng thức trắng đêm vì thoát khỏi cái danh “Học sinh tiểu học”, ai ngờ phong thủy lại có thể quay ngược trở lại như thế này, anh phải làm học sinh tiểu học thêm năm năm nữa.
Giang Ngộ nhìn anh lên xe, thay vì ngồi trong phòng khách ôm gấu bông cố chấp chờ anh về như kiếp trước, thì cậu quay về phòng ngủ đóng cửa lại tiếp tục chiến đấu với tòa lâu đài còn dang dở.
Xếp đến một nửa, cậu đi vào buồng vệ sinh, đi tiểu xong, cậu sực nhớ ra điều gì đó lập tức mở ngăn tủ ra xem.
Trong tủ đặt một túi vịt nhỏ bằng nhựa màu vàng chưa mở, sáu con vịt nhỏ nằm ngay ngắn trong túi, có vẻ như đang chờ chủ nhân đến mở nó ra.
Lâm Kiến Tịch đã mua cái này trước khi cậu đến.
Kiếp trước, sáu con vịt nhỏ này thường xuyên ngâm mình cùng bọn họ.
Nhưng