“Lâm Lâm, làm ơn giúp tớ một lần đi.”
Hùng Xán vòng quanh bên cạnh Lâm Kiến Tịch một buổi trưa, năn nỉ ỉ ôi, cầu anh giúp mình theo đuổi một cô gái.
Lâm Kiến Tịch chưa từng gặp ai có yêu cầu kỳ lạ như vậy, đương nhiên dứt khoát từ chối: “Đó là cô gái cậu thích tại sao lại muốn người khác giúp cậu theo đuổi? Tự mình theo đuổi đi.”
“Bởi vì cậu đẹp hơn tớ.” Hùng Xán không chút hổ thẹn mà nói: “Cậu ra mặt giúp tớ, tớ có cơ hội thắng lớn hơn.”
“…” Lâm Kiến Tịch cầm bút chép bài, ngón tay chỉ ra cửa, lời ít ý nhiều: “Biến đi.”
Hiện tại Lâm Kiến Tịch học lớp bảy, đang đứng ở tuổi tác dễ dàng xao động, mà Giang Ngộ bởi vì kém hai tuổi, vô cùng bất hạnh mắc kẹt ở vị trí khó xử của năm lớp năm.
Lớp năm, nghe như là học sinh tiểu học.
Cũng bởi vậy, Hùng Xán xem Giang Ngộ trở thành trẻ con không biết gì cả, nói chuyện cũng không tránh mặt cậu, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì mọi người đều là con trai, con trai bàn luận về việc theo đuổi con gái là hết sức bình thường, không phân biệt tuổi tác.
“Lâm Lâm, Lâm Lâm ơi, Lâm Kiến Tịch, anh Lâm, xin cậu, xin cậu.” Hùng Xán vì cầu xin anh, không từ bất cứ thủ đoạn nào, cả người treo ở trên người anh lúc ẩn lúc hiện, phiền đến Lâm Kiến Tịch không viết được một chữ.
Lâm Kiến Tịch sống không còn gì luyến tiếc mà nghĩ, nếu có ai đó hỏi anh về vấn đề riêng tư như: “Cảm giác bị một người con trai vì cầu xin giúp đỡ mà chơi xấu làm nũng các kiểu với mình là như thế nào?”
Cảm ơn đã hỏi, không thể tưởng tượng, phiền đến không thể phiền hơn.
Mấy năm trôi qua, thể tích của Hùng Xán chỉ tăng không giảm, khi một người mập mạp tự cho là uyển chuyển nhẹ nhàng đè ở trên lưng người khác, cảm giác đó thật khiến người ta hít thở không thông.
Lâm Kiến Tịch bị áp đến thở không nổi, bắt đầu kêu cứu: “Giang Ngộ —— Em trai —— cứu anh ——”
Lười vô nghĩa với Hùng Xán, Giang Ngộ vẫn luôn nghiêm túc làm bài tập lúc này mới buông bút, đi qua kéo Hùng Xán ra, “Anh không đứng lên, nhà em phải đòi phí chữa bệnh với nhà anh.”
Lâm Kiến Tịch nhịn cười: “Đúng đó, mau đứng lên đi, cút qua một bên.”
Hùng Xán: “…”
Cậu nhóc rất là khó hiểu: “Hai anh em các cậu ngoài miệng không thể tích đức chút sao? Trào phúng tớ có gì tốt?”
“Có thể làm tớ cảm thấy vui vẻ.” Lâm Kiến Tịch trả lời.
“Có thể giúp em giảm bớt áp lực học tập.” Ngữ khí của Giang Ngộ giống như Lâm Kiến Tịch.
“Có gì đặc biệt hơn người, làm như tớ không có anh trai chắc.” Hùng Xán giận dỗi, “Các cậu chờ đó, tớ đi tìm anh trai tớ tới đánh các cậu.”
Lâm Kiến Tịch cảm động chỉ ra cửa: “Mời.”
Hùng Xán linh hoạt đứng thẳng lên, hùng hổ xông ra cửa.
Tiễn đi người ồn ào, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, Giang Ngộ nhìn Lâm Kiến Tịch như trút được gánh nặng mà cầm bút lên làm bài, cậu giống như lơ đãng hỏi: “Anh trai, anh không thích ai hết hả?”
“Có.” Lâm Kiến Tịch thuận miệng trả lời: “Anh thích ba mẹ, Giang Ngộ, dì Vương, và chú Trương.”
“…”
Giang Ngộ đè nén, nói: “Không phải loại này.”
“Vậy loại nào?” Khóe mắt Lâm Kiến Tịch hơi nhếch lên, buồn cười liếc nhìn cậu.
Giang Ngộ biết anh cố ý trêu mình, ỉu xìu trả lời: “… Loại nào cũng không phải.”
“Yên tâm.” Lâm Kiến Tịch lấy bộ đề bài, vừa viết vừa nghiêm trang nói: “Trẫm nói không tìm thì sẽ không tìm, hoàng đệ không cần lo bị thất sủng.”
“… Hừ.”
"Trưởng thành" giống như một cây tre nối, được phân phối theo thời gian, từng đoạn, từng đoạn, trong bất tri bất giác, mọi người đã thay dung đổi mạo.
Khi còn nhỏ Giang Ngộ phát triển chậm, thường bị hiểu lầm thành con nít, nhưng vừa bước vào tuổi dậy thì, cậu giống như được hóa giải phong ấn trên khung xương, chiều cao phát triển nhanh chóng, dì Vương mỗi ngày đều lo lắng nhìn cậu, “Cao nhanh như vậy, dinh dưỡng có đầy đủ không? Lại cao nữa, con cũng sắp cao bằng Lâm Lâm.”
Lâm Kiến Tịch ngậm một bịch sữa bò, Giang Ngộ đột nhiên bùng phát chiều cao khiến anh có cảm giác nguy cơ, hiện tại anh cũng không chê sữa bò khó uống, mỗi ngày đều ngoan ngoãn uống một bịch: “Đúng đó, dì Vương mau ấn em ấy xuống đi, để em ấy đừng cao nữa, cao nữa sẽ đâm thủng trần nhà mất.”
Đúng là lớn quá nhanh, mỗi buổi tối khi ngủ Giang Ngộ đều có thể cảm giác được xương cốt nhức mỏi.
Cậu không thích quá cao mang đến cảm giác mảnh khảnh, quá gầy, thoạt nhìn như gió thổi cũng có thể ngã.
Nhưng chủ yếu là hình thể như vậy, cậu không cách nào khiến người bên cạnh có cảm giác an toàn, bởi vậy, cậu bắt đầu thay đổi thực đơn thích hợp, gia tăng rèn luyện, muốn cơ thể cường tráng lên.
Không cần cường tráng giống những người đàn ông đầy cơ bắp, nhưng cũng không được nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh.
Hôm nay khai giảng, Giang Ngộ lớp sáu, Lâm Kiến Tịch lớp tám, trải qua hai năm dày vò, thật đáng mừng rốt cuộc hai anh em lại có thể cùng nhau đi học.
Lúc trước cậu và Lâm Kiến Tịch không thể ở cùng nhau, thời tiểu học cũng không so được với tuổi dậy thì, không thể chơi đùa như con nít, Giang Ngộ có thể đoán được anh trai rất được nữ sinh hoan nghênh, nhưng cậu không biết sẽ được hoan nghênh đến mức nào, thẳng đến hôm nay cậu vào trường cùng anh trai ——
Cách vài phút sẽ có nữ sinh ngại ngùng chặn đường anh trai, loa phát thanh trong trường học thường xuyên vang lên còn nói rõ là hát tình ca cho anh trai, chỉ cần anh xuất hiện ở sân bóng, luôn sẽ có nữ sinh cầm nước chờ anh.
Càng đáng giận hơn là khi mọi người biết thân phận của cậu là em trai của Lâm Kiến Tịch, những người đó còn dám kêu cậu hỗ trợ truyền thư tình, và có người uyển chuyển muốn lấy lòng cậu.
Có lẽ trong mắt người khác, thân phận của cậu không phải là em trai, mà là cầu nối có thể dẫn đến trái tim của Lâm Kiến Tịch.
Rốt cuộc câu nói