Mọi thứ khôi phục lại bình thường, Mộ Tuyết sau khi trải qua mấy ngày đó, lại có thể tiếp tục vẽ, như vậy cho dù lúc Tư Băng không có ở nhà thì Mộ Tuyết cũng không cảm thấy nhàm chán. Mà Tư Băng bởi vì hai ngày nay không đi làm nên công việc bị tồn đọng khá nhiều. Buổi trưa, buổi tối muốn ở lại công ty làm thêm cũng không được, bởi vì cần phải dẫn chị ra ngoài ăn cơm, cho nên Tư Băng chỉ đành phải mang công việc về nhà làm, mà đây vốn không phải là thói quen của nàng.
Mộ Tuyết cũng cảm giác hai ngày nay có chút bất đồng, cẩn thận ngẫm lại thì ra Tư Băng hai ngày nay ăn xong cơm chiều về nhà liền đi thẳng đến thư phòng, không giống như trước ở bên cạnh mình cùng nhau vẽ, mình cũng không có cơ hội đem những bức tranh đã vẽ vào ban ngày cho Tư Tư xem, nên không thể nghe được Tư Tư khen mình vẽ đẹp. Điều này làm cho Mộ Tuyết rất thất vọng, hôm nay nhất định phải đem mấy bức tranh đã vẽ mấy ngày nay cho Tư Tư xem, em ấy không đến tìm mình thì mình đi tìm em ấy. Mộ Tuyết cầm tranh đi vào thư phòng Tư Tư, không ngờ Tư Tư không phát hiện, Mộ Tuyết nghĩ, "Không biết Tư Tư đang làm gì? Tại sao lại tập trung như vậy?"
Lặng lẽ đi đến bên cạnh Tư Tư, muốn nhìn xem rốt cuộc Tư Tư đang làm gì. Không ngờ bị Tư Tư đột nhiên hỏi, "Chị, chị làm gì vậy?" Tư Băng vốn đang tập trung suy nghĩ về một dự án, nhưng lại nghe được một mùi hương quen thuộc, đương nhiên Tư Băng biết đó là chị vì trên người chị ngoài mùi hương của thuốc màu để vẽ còn có mùi hương đặc hữu sau khi tắm xong.
"Chị...chị muốn xem Tư Tư đang làm gì? Mấy ngày này sau khi về nhà Tư Tư liền vào thư phòng, cũng không để ý đến người ta, cũng không cùng chị vẽ, cũng không xem chị vẽ, cũng không khen chị vẽ đẹp, làm buổi tối của chị không còn ý nghĩa gì nữa." Mộ Tuyết không ngờ Tư Tư phát hiện mình, gian kế không thực hiện được, cảm giác thất bại càng nặng nề, nên đã than vãn một hồi với Tư Băng, dùng đến một loạt từ "cũng không" khiến Tư Băng bị nói đến sững sờ.
Tư Băng nửa ngày mới hồi phục tinh thần, thì ra mấy ngày nay bận rộn công việc nên đã lơ là với chị, Tư Băng cảm thấy áy náy.
Bên này Mộ Tuyết vốn định nhân cơ hội càu nhàu để phát tiết nỗi giận của mình, không ngờ Tư Tư nghe xong lời nói của mình, không những không giống bình thường dỗ dành mình mà ngược lại vẫn không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm. Mộ Tuyết cho rằng bởi vì Tư Tư bị mình quấy rầy nên tức giận, nên lập tức hối hận vừa rồi mình không nên nói vậy với Tư Tư, sợ Tư Tư vì vậy mà chán ghét mình.
"Tư Tư, chị xin lỗi, chị...Chị không phải cố ý nói với em như vậy, em đừng giận, chị xin lỗi, em trăm ngàn đừng không để ý tới chị, được không?"
Mắt thấy Mộ Tuyết sốt ruột đến nói chuyện đều muốn khóc nức nở, Tư Băng nhanh hoàn hồn, "Chị, em không có giận chị."
"Thật không? Vậy vì sao em nhìn chị như vậy?"
"Đương nhiên là thật, em sao lại giận chị được? Vừa rồi là em suy nghĩ này nọ thôi."
"Vậy được rồi, chị tha thứ cho em." Mộ Tuyết thật tự nhiên nói ra những lời này. Tư Băng dở khóc dở cười, xem ra chị thật sự bị mình chìu đến hư rồi, vừa rồi