Hạ Tư Băng ngồi trên sô pha của cửa hàng, tùy ý lật xem tạp chí trong tay, khóe miệng lại lộ ra một tia mỉm cười không dễ bị phát hiện. Nghĩ đến bộ dáng không được tự nhiên của chị lúc rời khỏi nhà liền cảm thấy buồn cười:
Chị mình cư nhiên lại mặc áo ngủ có hình gấu con mà ra ngoài! Khuyên can mãi rốt cuộc đáp ứng đổi thành quần áo bình thường, nhưng khi mở ra tủ quần áo mới phát hiện quần áo mặc để ra ngoài thật sự là ít đến đáng thương. Rơi vào đường cùng đành phải để chị mặc quần áo của mình, nhưng mà dù sao dáng người của mình và chị không giống nhau, chị mặc quần áo của mình luôn cảm giác có chút kì quái. Cho nên hôm nay đi dạo phố hành trình từ dạo phố đổi thành mua sắm, khiến cho chị dọc đường đi vẫn luôn chu cái miệng nhỏ nhắn, luôn làm bộ dáng hờ hững đối với mình.
Lần này không thể chìu chị được, không thể lần nào ra khỏi nhà cũng để chị mặc quần áo của mình, nhìn thấy quần áo của mình mặc trên người chị vẫn cảm giác là lạ. Nhớ đến chị ở phòng thay quần áo một thời gian cũng không ngắn còn chưa ra, không khỏi có chút sốt ruột. Sớm biết bản thân phải cùng đi chung để giúp đỡ chị, nghĩ vậy không khỏi nhíu mày trách mình quá sơ ý, vừa đứng dậy muốn đi đến phòng thay quần áo.
"Tư Băng?" Tư Băng xoay đầu thấy được gương mặt quen thuộc.
"Tiểu Y? Cậu về nước khi nào? " Lại quay đầu hướng phòng thay quần áo nhìn xem, chị như thế nào còn không ra, hẳn là không có vấn đề gì chứ?
Bạch Nhược Y nhìn thấy đối phương có vẻ không yên lòng, thật sự là có chút đau lòng, trước kia trong mắt đối phương chỉ có chính mình. Là chính mình tự tay hủy diệt hết thảy, có thể trách ai được đây.
"Tư Băng?" Nhẹ giọng gọi người trước mặt.
"A?" Ý thức được chình mình thất lễ, Hạ Tư Băng ngượng ngùng đối với đối phương cười cười "Ngượng ngùng".
"Không sao..." Bạch Nhược Y còn muốn nói gì nữa, lại bị một âm thanh mềm mại đánh gãy.
"Tư Tư" Hạ Mộ Tuyết ở phòng thay quần áo phấn đấu nửa ngày rốt cuộc đem quần áo mặc vào, trong lòng liền ủy khuất đến không chịu được, quần áo này nào có chú gấu nhỏ như áo ngủ của nàng, rất thoải mái. Không nghĩ đến khi đi ra liền nhìn thấy Tư Tư ở cùng một chị gái xinh đẹp nói chuyện phiếm, còn hướng về phía chị kia cười, lúc mình đi ra cũng chưa nhìn đến. Không biết vì cái gì khi nàng nhìn thấy Tư Tư hướng người khác cười liền cảm thấy không thoải mái, rất ủy khuất.
Quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng thực ủy khuất của chị, Tư Băng thầm kêu không tốt, nhất định là đã làm gì khiến chị không vui. Nhìn đến cặp mắt của chị như phủ đầy sương khói, lại nhìn thấy chị đang mặc một bộ âu phục màu trắng do chính mình chọn, tóc quăn tự nhiên xõa trên vai có chút hỗn độn, quả thực như hai người. Chị bình thường cửa lớn không ra, cửa nhỏ không xuất, trên người vẫn luôn là bộ áo ngủ dễ thương, không nghĩ tới khi chị mặc âu phục lại có bộ dáng này. Chính mình cũng nói không nên lời rốt cuộc là cảm giác gì, tóm lại Hạ Tư Băng bị người trước mắt hấp dẫn đến cực độ.
Bạch Nhược Y cũng đồng thời bị người đột nhiên xuất hiện này làm sợ ngây người. Tóc dài tự nhiên hỗn độn, hồn nhiên lại mê mang hai mắt, một bộ âu phục màu trắng vừa người, một bộ dáng khiến người khác có hứng thú nhưng ẩn ẩn cảm giác có chút kì quái, tựa hồ có chỗ không đúng, lại nói không nên lời rốt cuộc là không đúng chỗ nào. Quay đầu nhìn lại thì thấy người bên cạnh rõ ràng là bị đối phương hấp dẫn, điệu bộ ngốc giống nhau vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm đối phương. Cuối cùng chịu không nổi nàng dùng loại ánh mắt này nhìn người khác, nên lên tiếng gọi người đang xuất thần này
"Tư Băng" "Tư Tư" - cơ hồ là tiếng gọi phát ra cùng lúc.
Hạ Mộ Tuyết nghĩ Tư Tư rõ ràng là kì quái, vì cái gì mà nhìn mình như vậy, rõ ràng là quần áo này do em ấy bảo mình mặc, hiện tại lại chỉ lo ngẩn người không để ý tới chính mình. Nhưng Tư Tư nhìn mình như vậy thật sự làm cho người ta chịu không nổi, giống như phim hoạt hình với bộ dáng con sói lớn đang nhìn một con mèo nhỏ nhắn.
Tư Tư? Là kêu Tư Băng sao? kêu rất thân mật, chẳng lẽ bên người nàng có nữ nhân khác? Đúng rồi, Tư Băng vĩ đại như vậy, nhưng vì cái gì mình lại đau lòng như vậy? là chính mình chủ động buông tay, không phải sao? - Bạch Nhược Y thầm cảm thấy hối hận.
Cuối cùng khi nghe thấy hai tiếng kêu cùng