"Chị, em đi làm đây, nhớ rời giường ăn sáng nha. " Tư Băng nhẹ giọng nói với chị vẫn còn đang ngủ, thấy đối phương không có phản ứng, bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng tìm giấy bút, ghi lại vài dòng đặt đầu giường rồi mới rời khỏi nhà.
Đây là ngày hôm sau sau khi nghỉ phép trở về, Tư Băng bởi vì nghỉ phép không đến công ty, nên bị tồn đọng không ít công việc, vì vậy không thể nghỉ ngơi, vừa về đến nhà lúc khuya hôm qua, sáng nay đã phải đi làm. Tuy nhiên thể lực của Tư Băng xưa nay rất tốt nên nàng không cảm thấy mệt mỏi, so sánh với nghỉ phép mà nói, chuyện trong công ty càng làm người ta lo lắng hơn.
Sớm biết mệt như vậy, lúc trước còn liều mạng đi dạo phố shopping! Tư Băng vừa lái xe vừa nhớ lại lúc chị và Tiểu Hi điên cuồng mua sắm ở Nhật, còn mình và Nhược Y thì thành khổ sai, xách đủ bao lớn bao nhỏ. Kết quả mình thì không sao, còn chị thì mệt đến không dậy nổi. Haiza, còn Tiểu Hi không biết thế nào? Tư Băng chỉ lo suy nghĩ chuyện của mình nên không chú ý đến đèn đỏ, vừa kịp phục hồi tinh thần thì nàng thắng gấp, kết quả tông vào đuôi xe phía trước. Tư Băng đành phải xuống xe, hy vọng không xảy ra chuyện gì lớn.
"Thực xin lỗi ! Tôi sẽ bồi thường." Tư Băng nhanh chóng xin lỗi đối phương, chỉ mong không có phiền toái gì nhiều.
"Tiểu Băng !" Đối phương kinh ngạc kêu lên.
"Sky !" Tư Băng cũng rất kinh ngạc, " Trở về khi nào vậy? Cũng không báo cho mình một tiếng !"
"Hôm qua, mình muốn tổ chức triển lãm tranh cho nên mới trở về." Lam Thiên trả lời.
"Thật hả? Triển lãm tranh? Bây giờ cậu có thời gian không? Đến công ty mình ngồi nói chuyện chút đi !" Tư Băng mời.
"Chắc phải vậy !" Lam Thiên nhìn xe của mình, bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Tư Băng lên xe.
"Được rồi ! Mình sẽ sửa xe cho cậu ! Kêu xe kéo đi !" Tư Băng nhìn thấy Lam Thiên không ngừng quay đầu nhìn chiếc xe bị mình đụng, lời nói Tư Băng có chút xem thường, có cần nhỏ mọn vậy không !
"Mỗi lần gặp cậu đều không có gì tốt lành, cho nên mình mới trốn đi Mỹ, không ngờ vừa mới về nước lại gặp cậu, thật sự là không có gì tốt !" Lam Thiên thoải mái tựa lưng vào ghế, nói.
"Mình mới biết cậu đi Mỹ là vì mình nha, thì ra là như vậy, thật sự là thụ sủng nhược kinh mà !" Tư Băng trêu chọc nói.
"Hai năm không gặp vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy !" Lam Thiên đầu hàng.
Dọc theo đường đi hai người nói nói cười cười, bất tri bất giác đã nhanh đến công ty, Tư Băng dẫn Lam Thiên vào công ty. Trên đường lại bị vô số ánh mắt tò mò dòm ngó.
"Tiểu Băng, ánh mắt của nhân viên trong công ty cậu cũng sắc bén thiệt nha !" Lam Thiên bất đắc dĩ liếc nhìn Tư Băng.
"Người thanh niên kia là ai vậy ta? Lại đến cùng với Hạ tổng nữa." Nhân viên A nói.
"Đúng rồi ! Hạ tổng chưa từng dẫn đàn ông đến công ty nha. " Nhân viên B nói.
"Nhìn cũng rất đẹp trai!" ... "Cùng Hạ tổng rất xứng đôi nha !"
.......
.......
Thật sự chịu không nổi nghị luận xung quanh, ánh mắt lợi hại của Tư Băng nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhất thời nơi đó trở nên im lặng không còn tiếng động.
"Tiểu Băng, vẫn không có chút thân thiện gì ! Haiza, để mình chỉnh đốn lại hình tượng của Tư Băng vậy!" Lam Thiên vừa nói vừa hướng xung quanh gật đầu mỉm cười, lại khiến cho mọi người ồn ào tiếp.
"Oa ! Nụ cười đẹp quá !" Một nữ nhân viên thốt lên.
"Đúng rồi, lại rất ôn nhu !" Thêm một nữ nhân viên khác nói.
...........
"Làm ơn đi ! Đừng lừa gạt mấy thiếu nữ vô tri !" Tu Băng chịu không nổi hành vi của Lam Thiên, cảnh cáo nói.
"Nào có ! Với lại, các cô ấy cũng không phải thiếu nữ, nhiều lắm chỉ là vô tri thôi !" Lam Thiên vui đùa nói.
"Ha ha... Chịu không nổi cậu !" Tư Băng bị lời nói của Lam Thiên chọc cười, thật tự nhiên dùng tay đánh một chút vào ngực Lam Thiên.
"Nè nè, cậu là đai đen, xuống tay cũng đừng mạnh như vậy chứ !" Lam Thiên xoa xoa ngực mình, khoa trương nói.
"Đáng đời !" Tư Băng khinh thường.
Không ngờ, nhất cử nhất động của hai người trong mắt người khác lại trở thành liếc mắt đưa tình, gây chú ý khắp nơi. Âm thanh nghị luận lọt vào