"Ủa ? Cô là..." Lam Thiên đang chuẩn bị rời khỏi thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trước cửa văn phòng, bởi vì anh và Tư Băng hai người chỉ lo đùa giỡn nên không phát hiện có người mở cửa ! Không biết cô ấy nghe được bao nhiều rồi, thật lo lắng không biết chuyện của mình có bị phát hiện hay không. Tuy nhiên cô gái này thật đúng là kỳ lạ, nghe lén người khác nói chuyện mà lại không biết xấu hổ. Không đúng ! Vì sao cô ấy cứ đứng bất động như thế, lại nhìn chằm chằm vào Tư Băng, không phải là người yêu Tư Băng đấy chứ...?
"Chị ? Sao chị lại tới đây?" Tư Băng không ngờ chị đến, cũng không thông báo mình trước một tiếng. Nàng nhìn thấy sắc mặt chị không tốt, tiến gần chị, ai ngờ..."ba" một tiếng, Mộ Tuyết hung hăng tát một cái vào mặt Tư Băng, rồi khóc chạy đi. Tư Băng kinh ngạc không biết chuyện gì, mình đã làm sai gì sao? Vì sao lại tát mình? Tư Băng vừa uỷ khuất vừa sợ hãi ! Nàng quay đầu nhìn Lam Thiên, muốn hỏi một chút vừa rồi xảy ra chuyện gì, Tư Băng đã hoàn toàn bị cái tát vừa rồi làm cho ngớ ngẩn rồi.
"Vừa rồi hình như cô ấy luôn đứng ở đây, nhưng không biết đã nghe được bao nhiêu. Tuy nhiên có thể khẳng định là, cô ấy nhất định hiểu lầm cậu và mình thật sự có quan hệ nam nữ...." Lam Thiên còn muốn nói gì đó nữa nhưng Tư Băng đã bỏ chạy ra ngoài.
"Tiểu Hi ! Vừa rồi chị của tôi đến, tại sao không cho tôi biết? " Tư Băng nóng nảy chất vấn.
"Tôi lúc nãy không thấy Tiểu Tuyết đến, tôi đi lấy tài liệu, mới vừa quay về !" Tiểu Hi giải thích, "Này, chị đi đâu vậy? Sắp có cuộc họp quan trọng, chị..." Không đợi Tiểu Hi nói xong, Tư Băng đã chạy đi rồi.
"Vẫn là huỷ bỏ cuộc họp đi ! Phỏng chừng cô ấy khó có thể quay lại liền." Một lát sau Lam Thiên đề nghị.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Tiểu Hi nhìn phương hướng Tư Băng biến mất, đồng ý nói.
"Cô cũng biết ?" Lam Thiên ngạc nhiên.
"Uh." Tiểu Hi trả lời.
"Nhưng mà, các cô ấy là chị em !" Lam Thiên lo lắng nói.
"Thì thế nào?" Tiểu Hi hỏi lại, "Nông cạn !"
"Ha ha... Các cô gái xinh đẹp bây giờ sao tính tình bạo thế nhỉ !" Vừa rồi Mộ Tuyết tát Tư Băng tuyệt đối không nhẹ chút nào ! Vẫn là Tiểu Vũ nhà mình ôn nhu nhất, "Tạm biệt người đẹp !" Nghĩ đến Tiểu Vũ, Lam Thiên nhanh chóng về nhà.
"Hừ !" Tiểu Hi không để ý tới Lam Thiên, lập tức gọi điện thoại thông báo các bộ phận huỷ cuộc họp.
"Chị..." Tư Băng thấy Mộ Tuyết đã vào một chiếc taxi, vội vàng hét lớn. Tuy nhiên vẫn không giữ chị lại được, xe taxi đã chạy đi. Tư Băng gấp gáp chạy đến xe của mình, đuổi theo.
"Bác tài, làm phiền chạy nhanh một chút !" Mộ Tuyết thấy Tư Băng đang đuổi theo nên nói với tài xế.
"Được được, cô đừng quá đau lòng. Nhưng tôi đã chạy rất nhanh rồi, tính mạng quan trọng nhất. Vẫn phải cẩn thận." Tài xế thấy Mộ Tuyết khóc vô cùng thương tâm, nghĩ Mộ Tuyết gặp chuyện gì đó, nhiệt tình an ủi. Thấy đối phương không phản ứng gì với lời nói của mình, vẫn cúi đầu khóc, ông lắc đầu, "Cô ah, cô còn chưa nói muốn đi đâu." Tài xế khó xử hỏi.
"Xin...xin lỗi, Lưu Vân cư. " Mộ Tuyết lúc này mới ý thức được mình chỉ lo kêu tài xế chạy nhanh mà chưa nói muốn đi đâu.
"Lưu Vân cư !" Tài xế bất ngờ thốt lên, chỗ đó là nơi ở của những người có tiền mà ! Nhưng thấy đối phương có dáng vẻ vô cùng đau lòng như vậy nên cũng không nói gì thêm.
"Chạy nhanh như vậy làm gì ! Tài xế ông không muốn sống nữa sao !" Tư Băng gầm nhẹ.
"Cô ơi, đến rồi !" Tài xế thấy đối phương vẫn còn khóc, nhắc nhở nói.
"Cám ơn !" Mộ Tuyết nói xong lập tức xuống xe.
"Này, cô còn chưa trả tiền!" Tài xế hướng Mộ Tuyết kêu lên, sống nơi cao cấp như vậy chắc cũng không thiếu tiền đâu đấy chứ.
"Cho ông !" Tư Băng lấy tiền ra cũng không thèm đếm đưa cho tài xế. Chạy nhanh như vậy ! Tư Băng vẫn còn thầm oán tài xế nên sắc mặt vô cùng khó coi.
"Cô vẫn chưa lấy tiền thối." Tài xế nhanh bước theo Tư Băng kêu lại. Không thể lấy tiền như thế, tài xế taxi cũng phải có đạo