Buổi chiều về nhà, sau khi vất vả dỗ chị ngủ, Tư Băng trở về phòng của mình. Hôm nay thật đúng là một ngày không bình thường, gặp thư ký Tiểu Hi (kì thật Tư Băng biết Tiểu Hi có tình ý đối với mình nhưng tình cảm của nàng vốn đã kết thúc vào hai năm trước, hiện tại tâm nguyện lớn nhất của nàng là chăm sóc chị thật tốt, quản lý công ty tốt), kế tiếp là Lý Lệ (Tư Băng quen biết Lý Lệ trong công việc, không nghĩ tới đối phương đối với nàng nhất kiến chung tình, bản thân nàng luôn lảng tránh nhưng vì ngại vấn đề công việc nên Tư Băng vẫn giả ngu. Không nghĩ tới phát sinh chuyện hôm nay, xem ra về sau không có cơ hội hợp tác.), còn người mà nàng đã yêu sâu đậm kia. Tư Băng lấy ra danh thiếp, người phụ trách công ty Trung Quốc. Thì ra là vậy, nếu không cô ấy cũng sẽ không trở về, xem ra cô ấy đã tìm được cuộc sống cô ấy muốn rồi.
Mỗi người đều có cuộc sống mà mình muốn theo đuổi không phải sao. Lúc trước cô ấy không để ý cảm nhận của mình, dứt khoát rời đi, chỉ trách có duyên không phận. Hai năm trôi qua, lúc trước đau lòng sớm đã không còn nữa, có lẽ mình là một người vô tình, gần hai năm là có thể buông bỏ một đoạn tình cảm.
Tư Băng cười khổ một chút, đem danh thiếp bỏ lại trên bàn trang điểm. Đứng dậy đến phòng của chị xem chị có ngủ ngon không, hiện tại người có thể khiến nàng quan tâm chỉ sợ chỉ có mình chị nàng mà thôi.
Không cần đi làm nên buổi chiều Tư Băng cũng ngủ, khi thức dậy đã chạng vạng năm giờ, cảm giác thật không sai, đã lâu không ngủ trưa, một lần ngủ là thời gian dài như vậy. Thật hâm mộ chị mỗi ngày đều có thể ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh lại. Nghĩ đến chị, chưa bao giờ phải chịu loại uỷ khuất như thế này, trong nhà không ai nhẫn tâm động đến chị dù chỉ bằng một ngón tay. Lý Lệ thật sự là rất đáng giận, không thể tha thứ.
Tư Băng đi vào phòng chị thì thấy chị đang ngồi chuyên tâm vẽ, nên cũng không phát hiện nàng đã vào. Chậm rãi tới gần, không cho chị phát hiện, Tư Băng muốn nhìn xem chị đang vẽ cái gì. Tuy rằng khi còn bé, bởi vì chịu một đả kích nên trí lực dừng lại ở sáu tuổi, nhưng chị đối với hội hoạ lại có thiên phú đặc thù, nhất là vẽ truyện tranh. Sau khi ba phát hiện liền mời giáo sư đến dạy chị vẽ, vì thế tất cả tranh, quốc hoạ, phác hoạ, truyện tranh chị đều học qua, bất quá sở trường nhất vẫn là truyện tranh. Chị đã từng dùng bút danh là Snow để xuất bản ba bộ truyện tranh, lượng tiêu thụ