Trên màn hình di động Lâm Tri Dạng vẫn giống bộ dáng như khi phát sóng trực tiếp, chỉ là người xem từ nhiều người giờ đây chỉ còn một mình Úc Triệt.
Khuôn mặt vờ giận dỗi, làn da trắng nõn tinh tế, long mi cong vút, mũi cao thẳng tắp, nhưng miệng vẫn mỉm cười ngọt ngào nhìn Úc Triệt.
Phảng phất như một con tiểu linh thú về đêm yếu khí, nhưng rất đáng yêu.
Úc Triệt mặc trên người bộ đồ ngủ tay dài màu đen, cúc cài đến nất trên cùng, nhìn bộ dáng thực nghiêm cẩn.
Này đúng là bộ dáng cấm dục rồi.
Lâm Tri Dạng cười, nhớ tới vừa rồi phát sóng trực tiếp không nhịn được có cùng fans nói về Úc Triệt, đương nhiên là người kia không hề hay biết.
Úc Triệt thấy cô không nói lời nào, chỉ ngây ngốc cười, nhịn xuống cảm giác thõa mãn đang từ từ dâng lên trong lồng ngực, bình tĩnh hỏi: "Cười cái gì?"
Lâm Tri Dạng nghiền ngẫm từng chữ một: "Muốn cười thì cười, cái này cũng phải báo cáo sao ạ? Em cũng không giống Úc lão sư xưa nay đều ít nói ít cười."
Biều cảm của Úc Triệt không nhiều lắm, những cảm xúc như vui mừng tức giận hình như đều không có duyên với nàng.
Thiếu thốn biểu cảm cũng có nhiều chỗ tốt, trên mặt Úc Triệt cơ hồ không có nếp nhăn, cho dù ánh đèn ngủ chiếu sáng lên gương mặt của nàng, Lâm Tri Dạng cũng không thể tìm ra bất kì khuyết điểm nào.
Thế nên nhìn được nửa chừng, cô thực không thể nhịn được mà muốn thỉnh giáo Úc Triệt: "Chị bảo dưỡng như thế nào thế? Chỉ em với."
Biểu tình thiếu kiên nhẫn và bối rối của Úc Triệt thực sự đặc sắc, như thế muốn nói "Em có bệnh sao".
Đôi mắt đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, mỗi lần Lâm Tri Dạng tươi cười, nhìn kỹ dưới khóe mắt đã có vài nhếp nhăn nho nhỏ.
Mà Úc Triệt lớn hơn cô năm tuổi, trạng thái so với cô lại quá tốt.
Này thật không công bằng!
Úc Triệt nào biết rằng trong đầu nhỏ Lâm Tri Dạng lại hiện ra ý nghĩ cổ quái này, xem cô không có chuyện gì quan trọng, liền đặt di động lên giá đỡ ở trên bàn, giải phóng đôi tay, dùng máy tính tiếp tục soạn giáo trình.
Nàng tiện tay đặt xuống, cũng không cố tình chọn góc độ, Lâm Tri Dạng chỉ có thể nhìn thấy nửa sườn mặt cùng lỗ tai nhỏ của nàng.
Tiếng gõ phím của nàng rất có quy luật, cũng rất vô tình.
Lâm Tri Dạng bất đắc dĩ vùi mặt vào gối.
Nếu mà nói về người không hiểu phong tình nhất, Úc Triệt đứng thứ hai không ai đứng thứ nhất.
Nghe tiếng gõ phím chợt dừng lại, cô làm nũng khẽ rên rỉ nói: "Làm sao mà hôm nay mới thứ bảy vậy trời, em nhớ chị quá."
Cách một màn hình di động, bất kể là tin nhắn hay là gọi video, Úc Triệt đều thật lạnh nhạt.
Thấy được sờ được, tốt xấu còn có thể đào từ tảng băng ra được chút cảm xúc khác, đọc vị biểu cảm của Úc Triệt luôn là thứ mà Lâm Tri Dạng hứng thú yêu thích nhất.
Lặng im vài giây, thanh âm trầm thấp của Úc Triệt truyền tới: "Còn bốn ngày thôi, sẽ rất nhanh."
Còn bốn ngày, không phải là "ngày mai gặp".
Dù không phải là đáp án mong muốn, nhưng Lâm Tri Dạng đã sớm đoán được, ngoan ngoãn thu hồi chờ mong không thực tế.
Muốn Úc Triệt ngày mai ra cửa là không có khả năng, nào có nhiều lần phá lệ như vậy, lần đó chỉ là dỗ cô mà thôi.
Tâm tin có chút hạ xuống, ghé đầu vào gối bông, không nói nửa lời.
Úc Triệt bận rộn một lúc không nghe được động tĩnh, cho rằng cô đã cúp máy, dừng tay gõ phím lại, dời sang nhìn lên màn hình di động.
Thấy Lâm Tri Dạng cũng không có cúp, mà là sâu xa nhìn chằm chằm vào màn hình, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, "Không vui sao?"
Lâm Tri Dạng rốt cuộc cũng được chú ý, không vui mà nói: "Thứ bảy á, vẫn bận rộn như vậy sao?"
Úc Triệt tận tâm giải thích: "Không có chuyện khác nhưng phải làm việc."
Chỉ có thể làm việc.
Một lúc trôi qua đã đến giờ đi ngủ, cuộc sống của nàng là vậy, Lâm Tri Dạng nghe xong liền cảm thấy không chút thú vị.
"Không cần về nhà ăn cơm với gia đình sao?"
"Không cần."
Lâm Tri Dạng chợt nhớ lại xem Úc Triệt có bạn không, cô giống như trước nay chưa từng nghe nàng nhắc tới, cũng chưa thấy qua.
Có lẽ là có, nhưng cô không nghĩ là mình biết được.
"Vậy được rồi, chị bận rộn đi." Lâm Tri Dạng chỉ là tâm huyết dâng trào muốn gặp nàng, Úc Triệt nể tình nhận cuộc gọi video đã là không tồi, lúc này quả thật là không còn gì để nói.
Trước khi tắt máy cô hỏi: "Có hôn chúc ngủ ngon không?"
"Không có." Úc Triệt nghiêm túc trả lời.
"Thật không thể hôn nhẹ một cái thôi sao?"
Trên mặt cô nụ cười xấu xa không giấu được, Úc Triệt không muốn bị cô trêu, gằn từng chữ một: "Tôi muốn ngủ."
Lâm Tri Dạng kịp thời ngăn nàng lại, nói ra một đề nghị như dâng một vật quý báu cho nàng: "Chị có bài nào muốn nghe không? Em có thể luyện tập, lần sau sẽ hát cho chị nghe."
Không biết có phải là ảo giác của Lâm Tri Dạng không, nhưng sắc mặt của Úc Triệt hòa hoãn đi rất nhiều, gần như dịu dàng nói: "Đã không có."
Câu trả lời này thật kỳ lạ, nếu không có thì là không có, tại sao lại là "Đã không có".
Nhưng Lâm Tri Dạng rất không vui, hiếm khi cô có một lần tự đề cử bản thân để lấy lòng người, nhưng lại bị từ chối một cách bâng quơ như vậy.
Cô cũng không có tệ như vậy nha.
Nghĩ lại thông cảm cho Úc Triệt đêm nay không cao hứng lắm, có thể là gọi video nên không được tự nhiên lắm, thế nên mới thôi: "Em cúp đây."
"Ừm."
...
Thứ hai sau khi lên lớp rồi trở về văn phòng, Úc Triệt ngồi xuống uống tách trà nghỉ ngơi, nghe mấy lão sư đang bàn luận về việc có một sinh viên năm hai vừa nhảy xuống hồ để tự sát vì tình.
Vốn chỉ định lẳng lặng lắng nghe, trong lòng lại cảm khái học sinh bây giờ thật dễ xúc động, thẳng đến khi nghe được tên mới mở miệng hỏi: "Hạ Mân? Năm hai sao?"
Úc Triệt chưa bao giờ tham dự vào mấy cuộc nói chuyện phiếm như vậy, nàng thường chỉ làm việc của mình, lão sư kể chuyện nghe nàng hỏi tựa hồ thụ sủng nhược kinh, cao giọng đáp lại: "Đúng vậy, chính là lớp phó học tập năm hai Hạ Mân.
Cô bé còn trẻ, nghe nói là tình cảm gặp trắc trở mà luẩn quẩn trong lòng, thật đáng tiếc."
Lòng Úc Triệt như bị nhéo một cái, nhíu mày hỏi: "Người không sao chứ?"
"Không sao không sao, cô bé đã được cấp cứu ngay tại chỗ, cố vấn lão sư đã đưa cô bé đến bệnh viện để kiểm tra rồi." Nhìn thấy vẻ lo láng của Úc Triệt, lão sư văn học cổ đại trấn án nói: "Cứu kịp thời, hẳn là không có vấn đề gì đâu."
"Vâng." Úc Triệt gật đầu cảm ơn, xoay người lại, ngừng tham gia vào cuộc trò chuyện.
Các lão sư khác biết tính tình nàng, cũng sẽ không tìm nàng nói chuyện.
Hạ Mân là một trong nghĩ sinh viên tích cực nhất trong lớp văn học hiện đai và đương đại, cô bé luôn đạt trên 90 điểm trong các kì thi, người thông minh, làm việc lại cẩn thận tỉ mỉ.
Bất kể về tính cách hay là thái độ học tập, Úc Triệt đều rất thưởng thức cô bé.
Nếu chỉ vì tình cảm mà tổn thương đến bản thân, thật sự không nên, may mà người không có gì nghiêm trọng.
Biết được Hạ Mân làm kiểm tra ở bệnh viện và được xuất viện rồi theo dõi thêm hai ngày tại nhà, Úc Triệt trước tiên đi đến kí túc xá của cô bé sớm nhất có thể.
Các sinh viên năm hai buổi chiều đều có lớp học, phòng 317 chỉ có một mình Hạ Mân.
Các phòng khác có không ít sinh viên trốn học, thấy Úc Triệt đi ngang liền tỉnh cả ngủ, sợ hãi mà bỏ chạy.
Hạ Mân thấy Úc Triệt đến nháy mắt cũng phát ngốc, không rõ thường ngày khi