Từ lúc Lâm Tri Dạng xuất hiện ở lớp, Úc Triệt liền biết hôm nay sẽ có chuyện, cô sẽ không dễ dàng chịu rời đi.
Bất an được hai tiết, quả nhiên cũng tới rồi.
Úc Triệt nghĩ không ra vì sao cô lại tâm huyết dâng trào, kiên trì muốn cùng mình ăn cơm, vẫn phải là nhà ăn trường học.
Này đã chạm phải điểm mấu chốt của nàng rồi.
Lâm Tri Dạng bị cự tuyệt thẳng thừng, cũng lạnh mặt, rất nhanh lên tiếng phản bác: "Ăn bữa cơm thế nào lại là khó xử, chị nhất định phải đá bay hứng thú của em vậy sao?"
Bình thường tính tình Lâm Tri Dạng rất tốt, cô sinh ra với đôi mắt phong tình quyến rũ, luôn hơi cong, khi chuyên chú nhìn người thì ẩn ẩn đưa tình, thực dễ làm người ta suy nghĩ bậy bạ.
Một khi thực sự tức giận lên, con ngươi nghiêm nghị, lại không tồn tại cảm giác dọa người.
Úc Triệt rũ mắt xuống, ngữ khí không tự chủ mà mềm đi một chút: "Không phải làm em mất hứng, tôi có thể cùng em ăn cơm, nhưng không được ở trường học.
Tuần sau, tôi mời em......"
"Trường học thì làm sao? Chị xem em như học sinh, chị cùng học sinh của mình ăn bữa cơm cũng không được sao? Cùng lắm thì em không đến văn phòng chị, chúng ta ăn xong liền tách ra."
Nói những lời này trong cơn tức giận, Lâm Tri Dạng cũng rõ ràng bữa ăn hôm nay bị phá tan tành rồi.
Đi văn phòng không có khả năng, đi nhà ăn càng không thể được.
Úc Triệt trong lòng biết tiếp tục dây dưa sẽ rất kỳ quái, cũng không thể đảm bảo sẽ không có người chú ý đến, đành phải cứng rắn lạnh lùng nhắc nhở: "Nói xong chưa, em muốn vi phạm quy tắc sao?"
Lâm Tri Dạng nghĩ thầm, đúng vậy.
Quy tắc, tình cảm của họ sẽ không bao giờ được lộ ra ngoài
Quy tắc, không cho mọi người biết.
Quy tắc, tuyệt đối không được thường xuyên đến trường học tìm nàng.
Cô chỉ là tồn tại trong bóng tối, lấy đâu ra tự tin cho rằng Úc Triệt sẽ đáp ứng mình chứ.
"Em vi phạm thì thế nào, Úc lão sư muốn đá loại trừ em đi sao?" Lâm Tri Dạng rõ ràng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong giọng nói còn hàm chứa ý cười tự giễu.
Úc Triệt chợt nhìn đôi mắt của cô, tim nơi ngực phải như có cái gì đó va vào, không rõ là đau hay là chết lặng.
Nàng lắc đầu, phủ nhận cách nói này.
Hé miệng muốn giải thích, nhưng cái gì cũng chưa nói ra, đành phải lại lần nữa lựa chọn trầm mặc.
Nàng không xác định được Lâm Tri Dạng có phải là đang nói lẫy hay không.
Tuy là nàng lại vô tình như vậy, cũng biết mình hôm nay đã làm Lâm Tri Dạng thất vọng bao nhiêu.
Nhưng vẫn như cũ không thỏa hiệp, thực sự mệt mỏi cau mày, Úc Triệt đưa thẻ ăn qua, "Em tự mình đi, được không? Văn phòng tôi thật sự có chuyện."
Nói đi nói lại, vẫn trở lại điểm xuất phát ban đầu.
Lâm Tri Dạng mặt vô cảm nhìn nàng, không nhận thẻ ăn kia, thở hắt ra một hơi, cười: "Không cần, em đi liền đây, không làm phiền chị.
Chị đi ăn trước đi rồi làm việc."
Úc Triệt nhìn cô, ngón trỏ xoa xoa viền thẻ ăn, cất lại vào túi.
Nàng không nói thêm gì nữa, bình tĩnh gật đầu, xoay người rời đi theo hướng ngược lại.
Lâm Tri Dạng tức giận đến mức xoay người sang chỗ khác, tiếng giày cao gót phía sau đã sớm không nghe được, cô tự giễu mà cười bản thân hôm nay làm việc gì cũng không có chút ý tứ.
Mỗi lần đều như vây, mỗi khi cô nghĩ thời điểm chín mùi, muốn tiến thêm một bước, đều gặp phải sự kháng cự vô tình nhất.
Để lòng tham của cô biến thành một trò cười lố bịch.
Dòng sông băng Úc Triệt này có lẽ là không tan chảy được, cô đã cố gắng làm ấm nó, nhưng cứ tiếp diễn thế này, chỉ biết là chính mình có thể chết cóng mà thôi.
Sau khi rời khỏi chỗ Lâm Tri Dạng, Úc Triệt cảm thấy lòng vô tư vô vị, thẫn thờ đi vào nhà ăn, hay nói là đi lên tầng ba chỗ hàng mì bò mới mở.
Nghe nói hàng xếp rất dài, cũng may bây giờ đã quá giờ ăn trưa rồi.
Mì bò cay thơm nức mũi, liền làm người ta muốn ăn, nhưng khẩu vị Úc Triệt thiên về thanh đạm, không quen ăn, nhưng vẫn tuân thủ nguyên tắc không lãng phí, từng miếng từng miếng nhỏ đưa vào trong miệng.
Lâm Tri Dạng hẳn là sẽ thích, cơm hộp cô ăn đều là vị này.
Úc Triệt không thích cô ăn thực phẩm "bẩn", Lâm Tri Dạng sau khi biết được, liền không ở trước mặt nàng ăn mấy cái này.
Với tính tình của Lâm Tri Dạng, chỉ sợ hôm nay cơm trưa cũng sẽ không ăn.
Dạ dày cô vốn dĩ không tốt, thường xuyên vì viết văn mà ngày đêm điên đảo, ba bữa ăn không đúng giờ.
Úc Triệt dùng khăn giấy lau miệng, cầm lấy di động lên, hàng mi dài khẽ run, lại đem di động buông xuống.
Sự việc đã xảy ra rồi, sau này nếu có chuyện tương tự xảy ra nàng cũng sẽ không lựa chọn khác, cũng không có biện pháp áp chế nó.
Lúc này nếu gửi tin nhắn để quan tâm xoa dịu Lâm Tri Dạng, loại hành động giả tạo này không có giúp được cái gì, nhiều khi còn chọc giận đối phương hơn.
Chỉ là, thời điểm nàng nói ra mấy chữ "vi phạm quy tắc" kia, không phải là ý tứ đó.
Nếu đã nói hủy bỏ hiệp ước, cũng nên là Lâm Tri Dạng hủy bỏ mà loại trừ nàng.
Lâm Tri Dạng không biết, dù nàng có nhẫn tâm đến đâu, cũng không thể làm những việc như đuổi cô đi được.
Cứ cho là nàng có thể làm được, thì lúc trước đã không dễ dàng bị Lâm Tri Dạng mê hoặc, làm nên cục diện bế tắc như bây giờ.
Bởi vì cuộc hẹn ăn trưa thất bại mà giận dỗi, đã là chuyện của thứ sáu tuần trước, đến nay đã trôi qua năm ngày.
Với tính cách vô tư của Lâm Tri Dạng, hẳn là đã sớm nguôi giận.
Úc Triệt thì không nghĩ tới việc này, cứ nghĩ lúc này cô giống như vẫn đang cực kỳ tức giận.
Người đi nơi này nơi kia công tác, muốn mời cô ăn cơm đền bù cũng không có cơ hội, chỉ có thể chờ cô trở lại rồi nói tiếp thôi.
Lâm Tri Dạng từ đại học đã bắt đầu xuất bản sách về thể loại nhật ký.
Mặc dù những người trên mạng hay trêu chọc nói người đứng đắn ai lại viết nhật ký, nhưng suy nghĩ của cô rất độc đáo, từ những trải nghiệm khác nhau cho đến những giấc mơ kỳ lạ, cô đều tỉ mỉ ghi lại và chia sẻ nó theo góc nhìn của chính mình.
Ban đầu vốn chỉ viết cho vui rồi đăng trên weibo, phần nhiều là ghi lại từng đoạn ngắn, đôi khi đem giấc mơ mình thấy ghi lại, sau khi hoàn thiện lại trở thành một câu truyện nhỏ thú vị.
Thiên phú thứ này thực sự rất sâu xa khó đoán, có người viết nhiều thế nào cũng đều vô vị, lại có người chỉ cần một vài nét bút là có thế khiến cho người ta đồng cảm không thôi.
Lâm Tri Dạng cũng không ngờ tới, lại có nhiều người hứng thú với nhật ký của cô như vậy, 21 tuổi năm ấy, cô xuất bản quyển sách đầu tiên của mình.
Sau khi tốt nghiệp vài năm trở lại đây, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, suy nghĩ của cũng chính chắn hơn, nhưng tốc độ xuất bản sách lại từ từ chậm lại.
Bởi vì phần lớn suy nghĩ đều hỗn độn, tự thấy vô ích, cần thời gian nhất định để lắng đọng lại.
Trong hai năm trở lại đây, sự nghiệp của cô cũng bận rộn hơn, bận đến lợi hại, gần đây nhất có mấy buổi ký tặng cho cuốn sách mới của cô, sau còn phải hợp tác chuyển thể hai cuốn sách thành phim điện ảnh.
Bôn ba bận rộn như vậy, thời gian rảnh rỗi cô cũng chỉ nghĩ đến một người, nhưng người kia như không tim không phổi, nghĩ về nàng cũng trong vô vọng.
Lâm Tri Dạng thà bận rộn còn hơn.
Thế nhưng di động chỉ cần