Căn phòng đơn giản hiện đại lại vô cùng quạnh quẽ, ngọn đèn bàn mở sáng ấm áp sưởi ấm một mảnh.
Úc Triệt dựa vào đầu giường, trên tay mở cuốn sách -- quyển thứ 4 của Lâm Tri Dạng.
Bên trong chứa đựng cuộc sống, sự trưởng thành cùng những suy nghĩ của cô, cũng như các mẫu chuyện nhỏ kỳ lạ, kèm theo đó là các tác phẩm mà cô chụp được.
Đây không giống một cuốn sách, nó càng giống như một "liều thuốc", như thứ có thể chữa lành mọi thứ, làm thời gian yên lặng lưu động, cùng nhau đọng lại giữa những hàng chữ.
Nàng đã đặt nó từ trước khi phát hành, không muốn uổng phí đọc hết một lần, nên mỗi ngày chỉ đọc vài trang.
Mãi đến khi đọc được hai phần ba, Lâm Tri Dạng mới nguyện ý chân chính đưa cho nàng một bản.
Món quà muộn màng kia, đã được nàng cẩn thận bao giấy lại, đặt trên giá sách cao nhất của tủ sách, giống như là sưu tập được một cuốn sách quý vừa phải đổi với một cái giá rất lớn.
Trong đó có lời chúc hay nhất của Lâm Tri Dạng.
"Mọi mong muốn đều trở thành sự thật."
"Mãi mãi yêu chị Dạng."
Mãi mãi là rất xa đúng không?
Có lẽ chỉ cần có thể ở bên Lâm Tri Dạng, niềm vui ngắn ngủi đến mấy cũng có thể so với vĩnh hằng.
"Ngày 9 tháng 10, vừa mới vào thu làm sao lại có sông băng được chứ.
Bởi vì tính toán đi du lịch, dự định sẽ tặng trước quà sinh nhật cho Kiều, nhưng Kiều nói, ngày đó nếu không đi, liền ở buổi tiệc mà vạch trần tất cả lịch sử đen tối của tôi.
Tôi hùng hùng hổ hổ dời chậm lại lịch trình, bởi vì tôi không nghĩ sẽ cho người khác thấy bộ sưu tập meme của mình......"
Với tính cách của Minh Tiêu Kiều đúng thật là có khả năng làm loại chuyện này, Úc Triệt nghĩ đến đó, không phát giác được nụ cười đang nở trên môi mình.
Các nàng gặp nhau ngày đó, Lâm Tri Dạng vẫn chưa viết về nàng, thường chỉ viết về tình bạn của cô, cô gọi nhóm bạn Minh Tiêu Kiều là "Tình yêu và hận thù ", thứ thuộc về sự ồn ào của lứa tuổi bọn họ.
Chỉ là, Úc Triệt nghi ngờ "Sông băng" hình như là nói nàng.
Đọc tiếp thì nàng mới biết được, trong khoảng thời gian này năm ngoái, Lâm Tri Dạng đã đi du lịch một tuần, trở về chuyển nhà một lần, tham gia một lớp học cắm hoa, cùng bạn cùng lớp mở một shop bán hàng online.......Thẳng đến tháng 11, mới thấy được một câu.
"Ngày 13 tháng 11, trái tim đột nhiên nhảy cha cha cha
Hoài Thành quá nhỏ, vô tình gặp được sông băng, vẫn cảm thấy rét, nhưng không ảnh hưởng đến nhiệt trong lòng tôi, có lẽ lạnh lẽo là một điều tốt.
Muốn gặp lại một lần, trong mộng cũng được."
"Ngày 17 tháng 11, mơ thấy."
"Ngày 29 tháng 11, lúc đó ăn mặc không khéo léo
Có lẽ gần 800 năm, chưa bao giờ hỏi ai để thêm wechat, đều là công việc nên theo phép công mà được người ta hỏi thêm.
Ngày hôm nay căng da đầu mở miệng trước, khẩn trương đến đầu lưỡi thắt lại, miễn cười duy trì nụ cười.
Đối phương thì biểu tình lãnh đạm, tôi thì bối rối chuẩn bị thu hồi lời mời, thì nghe được một thanh âm nhẹ nhàng "Được"."
"Cùng Chu Ngọc đi khai trương......gặp lại phải ai kia, rõ ràng đã trò chuyện vài lần, cũng coi như quen biết.
Nhưng khi đi ngang qua tôi, nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn một cái.
Tôi rất kinh ngạc, mới vài lần liền đã quên mặt tôi sao (thật ra kinh ngạc chính là đối phương lạnh nhạt đến đương nhiên)."
"Lần đầu tiên không mang theo mục đích mời người ăn cơm bị từ chối."
Úc Triệt nhìn đến đây đôi mày thanh tú chầm chậm nhướng lên, Lâm Tri Dạng kia kêu không có mục đích sao, mỗi lần gặp mặt, trong mắt cô cơ hồ đều như nhìn nàng với hình ảnh trần trụi mà đánh giá cùng vui sướng.
Úc Triệt từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bị nói trong phương diện tình cảm quá trì độn*, đối với gia đình hay bạn bè không xa cách nhưng cũng chẳng thân thiết.
Có thời gian chọc ba mình tức điên lên, ông nói nuôi nàng chẳng khác nào nuôi một đứa vong ơn bội nghĩa, Úc Triệt nghe xong cũng không tức giận, trả lại một câu "Có lẽ vậy".
*Trì độn: Chậm chạm và kém thông minh
Chỉ có Lâm Tri Dạng, nỗ lực tiếp cận nàng quá rõ ràng, Úc Triệt trì độn như vậy, nhưng lần đầu tiên gặp cũng phát hiện ra được.
Nàng lật sang trang kế tiếp.
"Ở hành lang trú mưa, trời lạnh muốn chết, bất ngờ nhận được một tin nhắn không tin được, "Bên kia đường, lên xe đi".
Khi đến dưới lầu nhà, tôi hay xem cốt truyện trên phim truyền hình, nên cũng khách khí hỏi có muốn lên uống tách trà nóng không.
Đối phương mặt mày vốn đã tính là không nhu tình nháy mắt càng lạnh hơn, không chút lưu tình mà từ chối tôi.
Phim truyền hình thật hại người, tôi thề, tôi bình thường không bao giờ mời người khác lên lầu uống trà tôi yêu thích đâu."
"Ngày 27 tháng 12.
Theo dương lịch, rất nhanh liền hoa nở xuân về.
Kết quả sông băng nói, mùa đông chân chínhđến rồi, muốn ngủ đông.
Vậy được rồi."
Đó là lúc Úc Triệt quyết đoán dừng lại sau một đoạn thời gian ở chung, nàng biết rõ nếu mình bị mê hoặc hay không chịu nổi mà xuôi theo cô, mọi thứ liền sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng, người đó là Lâm Tri Dạng.
Nàng thua.
"Ngày 1 tháng 1, năm mới
Tôi có chút phấn kích, không biết người kia nghĩ gì, trông bộ dáng có vẻ hối hận.
Nhưng thực ra chỉ là tôi đoán thôi, bởi vì trên mặt đối phương không biểu hiện gì, lạnh quá."
"Ngày 10 tháng 1.
Chấp nhận những quy tắc vô lý, kì lạ, nhưng vui vẻ tự nhiên vẫn lớn hơn bực bội."
Từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay, từ từ chối đến chấp nhận, chỉ vỏn vẹn nửa tháng nhưng lý trí của nàng đều quay cuồng.
Úc Triệt cảm thấy may mắn, Lâm Tri Dạng không có ghi lại những chuyện xảy ra trong đoạn thời gian này.
Bởi vì nàng nghĩ đến nó đã kinh hãi rồi.
Trong đoạn thời gian hỗn loạn ấy có vô số chuyện xảy đến, chẳng hạn như khi Lâm Tri Dạng mơ thấy một chuyện gì đó, cô sẽ ghi lên weibo, bất ngờ gây ra một con sốt nho nhỏ trên mạng, cũng đủ thu hút sự chú ý của đám đông.
Nhưng lời này không xuất hiện đơn lẽ, chúng sẽ thường được xen kẻ với những ghi chép cuộc sống bình thường tốt đẹp lúc đó, vô cùng kín đáo.
Thậm chí ngay cả một chữ "Nàng" cũng không có xuất hiện.
Nhưng Úc Triệt vẫn là khẩn trương, là khẩn trương chứ không phải là sợ.
Chỉ có nàng và Lâm Tri Dạng biết được chuyện này, cũng chỉ có các nàng mới biết nó có ý nghĩa như thế nào, nhưng khi nó được in lên sách, để cho nhiều người đọc và suy đoán như vậy, nàng không có cách nào hình dung được loại cảm giác này.
Chỉ biết chính mình cũng không tức giận.
Chờ nàng lấy lại tinh thần đã hơn nửa đêm, đã quá thời gian làm việc và nghỉ ngời theo lịch trình của nàng.
Đến khi định đặt đồng hồ báo thức, nàng nhìn thấy được tin nhắn của chị gái Úc Hân gửi từ một tiếng rưỡi trước
[Chủ nhật này có về nhà ăn cơm không?]
Trừ những ngày lễ quan trọng, Úc Triệt hầu như chưa từng đánh vỡ quy luật hai tháng về nhà một lần, [Không về, có nhiều việc.]
Sáng sớm hôm sau nhận được tin trả lời, [Được, không về cũng được, chuyện quan trọng đừng quên.]
...
Lâm Tri Dạng nhận được tin nhắn, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, dọn lại phòng cho khách.
Người bạn thân cô chơi từ nhỏ đến lớn cuối năm nay về nước, muốn ở tạm nhà cô.
Lâm Tri Dạng khuyên từ đầu năm đến giờ, cuối cùng cũng khuyên được người trở về, cô rõ ràng biết Mạnh Dữ Ca không phải loại người ăn chơi quên cả trời đất, chỉ là tâm bệnh khó lành, thế nhưng ở bên ngoài phiêu bạc không phải tốt.
Đồng ý trở về là tốt rồi.
Đang lúc Lâm Tri Dạng dọn dẹp lại phòng, nhận được một lời nhắn từ người bạn đã lâu không liên lạc.
[Tri Dạng, tớ có