Trời chạng vạng bắt đầu đổ mưa, hạt mưa va vào cửa sổ phòng ngủ, gió lạnh gào thét, ào ào vuột qua.
Úc Triệt kéo chăn bông đắp lên vai, trong lòng ôm túi chườm nóng mà Lâm Tri Dạng mua cho nàng.
Túi chườm nóng nhung màu hồng san hô nhạt, giữa còn có một trái tim lớn màu đỏ, rất ngớ ngẩn.
Giọng nói chứa ý cười truyền từ tai nghe: "Chị cảm thấy em tức giận sao?"
Mím môi, Úc Triệt biết rõ tiếng cười nhẹ nhàng bâng quơ này của Lâm Tri Dạng, rất nhiều thời điểm nó đều không đại diện cho tâm tình vui vẻ.
Mỗi lần làm cô tức giận, cô đều sẽ cười như vậy.
Đôi mắt dài quyến rũ cong lên, hàng mi dài phủ bóng mờ mờ ảo ảo che đi những nốt thăng trầm trên khóe mắt, nếu không quan sát kỹ sẽ bị cô lừa mất.
Trước đây Úc Triệt vẫn luôn bị lừa, nàng luôn cho rằng tính Lâm Tri Dạng rất tốt, hiếm khi tức giận.
Sau này phản ứng chậm chạp mới hiểu được, mỗi khi Lâm Tri Dạng tức giận, cơn giận của cô ngược lại rất nhẹ nhàng.
Cô không muốn bùng phát, thường thường đều cười như vậy xong, về sau bất động thanh sắc mà trừng phạt người.
Tỷ như, khi ân ái, sẽ cố ý giày vò nàng.
Nhất định phải buộc nàng yếu thế, nói những lời bình thường không thể nói ra, làm những tư thế xấu hổ không thôi, sau lại ném nàng vào không trung, cuối cùng vùi sâu nên trong biển dục vọng mênh mông vô tận.
Khi họ mặt đối mặt, nàng còn không thể biết được.
Lần này không thể nhìn thấy vẻ mặt Lâm Tri Dạng, Úc Triệt không đưa ra câu trả lời chính xác được, thấp giọng thất vọng nói: "Tôi không biết."
Bên kia trấn an nàng: "Không tức giận."
Nhíu mi, nàng không có ngốc, nếu không tức giận, nhất định sẽ không chỉ nói mỗi ba chữ.
"Gạt người."
Lâm Tri Dạng lại khẽ tiếng cười một cái, phảng phất như khen thưởng mấy đứa nhỏ mẫu giáo: "Ừm, thật thông minh."
"......"
Dán chặt di động lên gò má bằng phẳng mà sắc bén, mặt mày thanh đạm xa cách, đôi môi mềm mọng khẽ mở, chớp mắt một cái, cảm giác bực tức liền chầm chậm dâng lên.
Ngữ khí của Lâm Tri Dạng càng giống như cố ý gây hấn, ở mỗi cuộc cãi vã Úc Triệt luôn luôn ở thế yếu, đành phải im lặng không nói gì.
Có lẽ Lâm Tri Dạng đang tựa bên cửa sổ nghe điện thoại, nơi đó có vẻ hơi ồn ào.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy âm thanh đóng cửa, bên kia liền yên tĩnh đi.
Lâm Tri Dạng cảm giác được rằng Úc Triệt không muốn nói thêm nữa, cô lặng lẽ thở dài, như thể hỏi, nhưng cũng như thể đang lẩm bẩm một mình: "Em tức giận thì làm được gì chứ?"
Úc Triệt nghiêm túc suy nghĩ lời cô nói, hứa hẹn với cô: "Tôi sẽ không gặp lại người kia nữa."
"Thật sao?" Giọng nó có bao hàm ý mừng rỡ, thành thật mà nói, nam nhân ngày hôm đó, chỉ nhìn bề ngoài thôi thì thật không tồi.
Rất nhanh Lâm Tri Dạng suy nghĩ cẩn thận, không đứng nữa mà ngồi ở trên ghế sô pha ngáp một cái: "Không thấy hợp nên không gặp nữa.
Nhưng về sau vẫn sẽ đi gặp những người khác nữa, phải không?"
"Đúng vậy." Úc Triệt thẳng thắn, không nghĩ sẽ nói dối cô.
Lâm Tri Dạng trầm mặc, tay trái cầm di động, tay phải nhàm chán dùng ngón trỏ sờ sờ lên cánh hoa được bày trí trên bàn.
Kỳ Úy hôm nay thất thố làm cô trở tay không kịp, nếu là hai năm trước xét về tình cảm thì cô còn có thể tha thứ được.
Hai năm qua đi, vết thương bao sâu có lẽ cũng đã lành, mà cô ấy vẫn còn có thể thương tâm đến không màng dáng vẻ như vậy.
Nhưng người xưa có câu: Tự làm, tự chịu.
Vừa rồi Kỳ Úy mới gửi một tin nhắn wechat, nói xin lỗi với cô, tự trách bản thân không nên làm cho Lâm Tri Dạng xấu hổ trước mặt nhiều người.
Cũng không có gì phải xấu hổ, ngoại trừ bị Úc Triệt nhìn thấy, nghĩ có hơi xấu hổ, thì đối với cô nó không ảnh hưởng gì.
Nhưng điều khiến Lâm Tri Dạng bất an chính là cô có dự cảm, sau khi Mạnh Dữ Ca về nước chuyện sẽ không đơn giản vậy mà kết thúc.
Mạnh Dữ Ca người này là người hoài niệm, sống tình cảm, lương thiện, nếu không phải khi ấy Kỳ Úy nghĩ đến việc buông tay, cậu ấy chưa chắc liền có thể dứt khoát bỏ đi như vậy.
Giống như cô đã trải qua vô số lần thất vọng từ phía Úc Triệt, nhưng cô vẫn luôn có thể từ nó mà nhìn được tia hy vọng nào đó.
Một năm nay, Hoài Thành bốn mùa thay đổi có thể có có thể không, mỗi lần Úc Triệt mang đến chút ngọt ngào, Lâm Tri Dạng liền như sống trong mùa xuân mùa hạ; khi Úc Triệt lạnh lùng tỏa ra băng tuyết, Lâm Tri Dạng liền như sống trong trời thu đông lạnh lẽo.
Nửa điểm cũng không thể điều khiển bản thân mình.
Lâm Tri Dạng trước đây đã từng yêu đương, bạn gái cũ khi chia tay nói cô căn bản không hiểu tình yêu là gì, cô chỉ biết cố gắng trong ân ái sinh hoạt, người nào cũng đối xử tử tế, cho nên nửa kia là ai thậm chí cũng không quan trọng.
Rồi còn nói, Lâm Tri Dạng là một người tốt, nhưng không phải là một người bạn gái tốt.
Minh Tiêu Kiều cùng Mạnh Dữ Ca nghe được mấy câu này, tức giận mắng bạn gái cũ cô có bệnh, phí hết tâm tư đem Lâm Tri Dạng đuổi tới tay cho, cảm giác mới mẻ qua đi rồi lại trách Lâm Tri Dạng không có tình cảm mãnh liệt.
Lâm Tri Dạng lúc đầu cũng tủi thân, sau mới tỉnh táo nhận ra, đúng thật là ai đối tốt với cô thì cô sẽ đối lại người ta rất tốt, nhiệt tình trong sinh hoạt.
Yêu đương trong quan điểm của cô mà nói thì ân ái sinh hoạt chiếm một phần quan trọng, nhưng kỳ thật cũng có thể không có, cô đã cố gắng hết sức, nhưng cuối cùng vẫn bị nói là không đủ nhiệt tình.
Sau khi bị đá, tiết tấu cuộc sống cô nhẹ nhàng đi, về điểm này thì khổ sở rất nhanh tiêu biến không còn gì.
Đúng là vì nguyên nhân này, cô không hề chấp nhận người khác theo đuổi, không hề bởi vì cảm động mà đi làm bạn với một người.
Tình nguyện độc thân, thà thiếu chứ không ẩu.
Thẳng đến khi gặp được Úc Triệt.
Ngọn lửa trong lòng như mồi lửa cháy lan ra đồng cỏ, thấy băng, điên cuồng nồng nhiệt mà muốn nung chảy nó.
Cô cuối cùng cũng hiểu được tình yêu là gì, dù cùng nàng củi nấu thành cơm trước nhưng giá trị quan cũng không giống nhau, sinh hoạt là một phần của tình yêu, nhưng sinh hoạt không thể so bằng tình yêu được.
Thí dụ như Úc Triệt không nguyện ý cùng cô ân ân ái ái, thường đem tâm tình ham muốn của cô phá đến hỏng bét, nếu là trước kia, Lâm Tri Dạng tuyệt đối sẽ không cho phép loại người này tồn tại.
Nhưng vì đối phương là Úc Triệt, cô luyến tiếc buông bỏ không được.
Ngay cả khi Úc Triệt khiến cô rất không thoải mái, nhưng chỉ cần nghĩ rằng sự không thoải mái này là do Úc Triệt tạo ra, cô liền cảm thấy rằng mình có thể chịu đựng được.
Thậm chí là vui vẻ chịu đựng.
Nhưng có thể nhẫn nại là một chuyện, phiền muộn lại là một chuyện khác.
Cô sẽ không dễ dàng nói lời chia tay với Úc Triệt, nhưng lại cảm thấy rất kiệt sức, "Úc Triệt, chị sẽ cùng người khác kết hôn sao?"
"Sẽ không." Úc Triệt bình tĩnh nhanh chóng trả lời, tựa như một đáp án đã được dự liệu trước, quả quyết dị thường.
Lâm Tri Dạng không bỏ qua: "Vậy tại sao vẫn còn muốn đi xem mắt.
Người trong nhà ép buộc chị, chị không từ chối được phải không?"
Nếu thật là như vậy, cô có thể dễ chịu hơn rất nhiều.
Úc Triệt không muốn nói với Lâm Tri Dạng về chuyện gia đình mình, khổ não của nàng không thể đè nặng lên người Lâm Tri Dạng được.
"Đừng hỏi được không, nói chung, tôi sẽ không kết giao với những người đó, càng sẽ không lựa chọn kết hôn."
Lâm Tri Dạng đột nhiên im bặt, cô đã vượt khỏi nguyên tắc, gia đình Úc Triệt là đề tài các nàng không bao giờ đề cập tới.
Cô hôm nay đã quá phận phá nhiều, làm như thật đem chính mình trở thành người nào đó của Úc Triệt, để rồi yêu cầu nàng cho một lời hứa hẹn.
Trên thực tế, các nàng còn chưa tới mức đó, bất quá chỉ là một cặp tình nhân ngầm mỗi tuần gặp nhau một lần thôi.
Cô có tư cách gì để yêu cầu Úc Triệt, vì cô mà không được đi xem mắt? Không có tư cách.
Trước nay đều không có.
Úc Triệt đêm nay chịu nói rõ thái độ, đã là chiếu cố cảm xúc