Bánh Bao Nhỏ Ngốc Nghếch

Chương 12


trước sau


Ngày hôm sau , cô kiểm tra rất tốt , tuy nhiên trong bài kiểm tra lần này không hề có bài tập hô hấp nhân tạo . Có lẽ là do phúc của bạn giáo sư nào đó không mong muốn phu nhân tương lai của mình phải môi kề môi với người khác , cho dù là nữ cũng không được . 

Hôm nay ,tâm trạng cô có vẻ rất vui , anh có chút việc bận nên bữa trưa và chiều không thể ở một chỡ với cô nên cô cùng Lâm Nhã hẹn đi chơi . Cô bạn thân này mấy hôm nay đang điên cuồng vì một anh chàng soái ca xe buýt nên kéo cô đi đến trung tâm thương mại . Haizzz , hôm qua cô vừa đến mà . 

-" Mộc Oải Oải , cậu nghĩ tớ nên mặc cái gì đây , ....anh ấy mời tớ đi chơi ,ôi làm thế nào bây giờ ,chết tớ rồi ..."- Hoảng loạn , hỗn loạn là trạng thái bây giờ , Mộc Oải Oải cố gắng níu tay bạn bảo nhỏ tiếng đây là chỗ đông người , đừng kích động quá . 

-" Ầy , cần gì phải gấp gáp như vậy , đi , đến cửa hàng kia tớ thấy bên đó có chiếc váy rất đẹp , chắc sẽ hợp với cậu "- Cô kéo tay bạn lôi xềnh xệch đến đó , chúa mới biết Lâm Nhã thù ghét mấy trang phục nữ tính như nào , tính tình đanh đá chi phối cả cách ăn mặc , cô nàng này chỉ biết đến quần bò cùng với áo sơ mi hay áo phông đơn giản đó thôi 

-" Cậu đùa à , tớ không mặc nó đâu ..."- Lâm Nhã tỏ ra rất không thích 

-" Không cần biết , cứ vào thử cho tớ "- Mộc Oải Oải đối với cô bạn này mềm mỏng không được phải cứng rắn 


-" Đã bảo bà đây không mặc , không là không "- Lâm Nhã liếc nhìn cái bộ váy lấp la lấp lánh đó thật chói mắt cương quyết từ chôi , bà đây không mặc 

-" Cậu không mặc đúng không , được thôi cậu muốn mặc gì thì mặc , tớ về đây "- Tính tình trẻ con của cô bộc phát , đang định quay người thì Lâm Nhã đã giữ lại 

-" Được rồi, bà đây chịu thua , mặc thì mặc , sợ ai "- Lâm Nhã vừa kéo tay bạn vừa gào lên , mặt chảy dài lê cái thân vào phòng thử đồ . 

Mộc Oải Oải thích thú đứng bên ngoài chờ bạn . Hắc hắc, cô bạn thân này từ bé đến lớn , mặc cái váy vào người mà lúc nào cũng như chuẩn bị đánh trận đến nơi . Nhắc mới nhớ , có lần , trường bắt mặc váy dự dạ tiệc của trường . Lâm Nhã sống chết không chịu mặc , mặc kệ có bị đánh vào hạnh kiểm cũng nhất quyết không đi . Cuối cùng , Mộc Oải Oai gắng hết sức lôi kéo cô bạn khoác cái váy vào người nhưng đó là lớp vỏ , dưới cái váy cô còn mặc thêm cả cái quần bò , đến là hết cách 

-" Xong chưa ?"- Cô gọi xem Lâm Nhã đa thay xong chưa , chờ một lát không thấy bạn ra , cô đích thân vào phòng thử đồ , ai ngờ...

-" Bà đây cũng không tệ , chân cũng dài cũng thon , mặt cũng trắng trỏe ưa nhìn đó chứ "- Thì ra Lâm Nhã cũng bất ngờ trước vẻ ngoài của mình . Cô mặc một cái váy dáng sơ mi gọn gàng dài đến đầu gối màu xanh lam nhã nhặn , trông cô vừa dịu dàng lại mang chút gì đó kiên cường của một cô gái thành thị .

-" Tớ đã bảo mà , cậu mặc đẹp lắm , xoay một vòng cho tớ coi "- Mộc Oải Oải cười cười , đến xoay xoay người Lâm Nhã nhìn trước nhìn sau . Oa , trông Lâm Nhã thật đẹp .

-" Cậu thử cả cái váy này đi , tớ coi thấy đẹp lắm "- Bây giờ có vẻ như Lâm Nhã bớt thành kiến với váy vóc rồi đây , đúng là tình yêu làm con người ta thay đổi .

Quay quay một hồi , lúc đi ra khỏi trung tâm mua sắm thì trên tay cô và Lâm Nha đã tay xách nách mang bao nhiêu gói đồ . Vừa rồi đi càn quét bao nhiêu cửa hàng , Lâm Nhã một khi đã bộc phát khiếu thời trang thì đúng là không ai bằn , mua đến chục bộ váy khiến cô nhìn phát ngất . Dù cô định tặng bạn mấy bộ váy nhưng Lâm Nhã nhất quyết không chịu , tự mình trả tiền , ngân hàng tiền bây giờ chắc là đang cạn đến cùng cực .

-" Mộc Oải Oải , khao tớ tiền về nhà nhé, tớ hết tiền rồi . Mấy bữa nữa cũng cho tớ ăn chực với nhé ! "- Lâm Nhã bày ra bộ mặt không gì đáng thương hơn , cô đương nhiên là đồng ý rồi . Nhưng mà , mấy ngày sau buổi hẹn hò đó , Lâm Nhã cũng chẳng đến tìm cô ăn chực mà đã được bạn trai kia đưa đón bằng siêu xe đi ăn cơm rồi . 

Đó là chuyện sau này , còn bây giờ cũng đã tầm chiều , chờ mãi mà xe taxi chưa đến, cô ôm mấy bọc đến mệt cả người , Lâm Nhã bên cạnh cũng đang như lá trước gió . Đúng lúc này , chuông điện thoại trong túi reo lên , là anh gọi 

-" Oải Oải , em đang ở đâu vậy ? Sao chưa về nhà ?- Tiếng lo lắng của anh ở đầu máy bên kia

khiến cô càng sốt ruột , kéo Lâm Nhã đang gục trên vai mình dậy rồi nhanh chóng đáp lời anh 


-" Em cùng Lâm Nhã đang ở trước trung tâm , chờ mãi không có xe, anh có bận gì không , đến đón bọn em có được hay không ? "- Mộc Oải Oải mệt mỏi đáp , có chờ đến tối có khi vẫn chưa có xe mất 

-" Được rồi , ở yên đó, đừng đi đâu , anh đến ngay bây giờ "- Tiếng anh tỏ rõ sự lo lắng rồi ngay lập tức cúp máy , chắc anh đang nhanh chóng lên đường đên đón cô

Đình Hàn Khanh chỉ thở dài một tiếng rồi nhanh chóng xuống nhà lấy xe đi đón cô . Trời sắp tối đến nơi rồi mà còn đi lang thang thế kia , không sợ anh lo lắng à .

-" Thôi chết rồi , sắp 7h rồi , làm sao bây giờ , tớ còn chưa chuẩn bị gì cả "- Lâm Nhã ôm đầu rên lên , dù bây giờ mới có 5h30 nhưng để chuẩn bị thì cô phải mất vài tiếng đó . Tiếng chuông điên thoại trong túi vang lên lần nữa lẫn này là của Lâm Nhã .

-" Em đang tắm rửa , có việc gì không anh , tối chúng ta mới gặp nhau mà ....à à ..tiếng nhạc ư..là em nghe nhạc trong khi tắm đó , anh không biết sao ?... "- Lâm Nhã bên cạnh đang líu lo giải thích cho cái người ở trong điện thoại khiến cho Mộc Oải Oải không khỏi bật cười . Đi tắm....nghe nhạc vào lúc này ..đúng là chỉ có Lâm Nhã mới bịa ra được .

Chỉ có điều , chưa đầy 2 phút , một chiếc siêu xe đen bóng loáng đỗ trước mặt cô , một khuôn mặt soái ca vô cùng đẹp trai từ từ xuất hiện sau khi hạ kính xuống . Mặc dù cô cảm thấy không đẹp bằng anh nhưng đó chính là bạn trai tạm thời của Lâm Nhã . Sau khi quát tháo vài câu , Lâm Nhã mắt mũi long lanh chào ạm biệt cô , cùng siêu xe và trai đẹp nhanh chóng rời đi , chuyện sau đó...thì cô không biết .

Không lâu , một lúc sau anh đã đến , thấy cô đang trơ trọi một mình , anh bất giác nhíu mày . Bánh bao đi chơi la cà không biết đường về nhà , xem anh xử lý ra sao ?

-" Mộc Oải Oải , tại sao em lại đứng đây một mình , có biết trời tối lạnh lắm không hả ?- Anh vừa to tiếng vừa choàng aó ngoài cho cô , tối trời , gió ở thành phố lại càng lạnh thêm . Bánh bao đứng đó , mũi đỏ hết cả lên rồi , 

-" Hừ hừ , anh đến lâu quá đó "- Cô khịt mũi một tiếng rồi nhanh nhảu chui vào trong xe , nếu không phải nghe lời anh đứng yên để anh đến đón thì cô đã sớm đi ké xe của bạn trai Lâm Nhã về rồi 

-" Hóa ra là nỗi của anh à , đi chơi còn không biết bắt xe về , tí về phạt em sau"- Đình Hàn Khanh dở khóc dở cười , vừa đóng cửa xe liền nhéo mũi cô một cái . 

-" Em đói rồi , mau về ăn cơm thôi "- Cô mệt nhọc nằm thượt trên ghế, mặc kệ anh muốn phạt sao thì phạt ,


Đình Hàn Khanh bất lực , nhanh chóng lái xe về nhà nấu cơm cho tiểu công chúa đang kêu đói bụng . Đúng là chỉ có anh mới có thể nuông chiều bánh bao thành ra thế này .

Vừa mở cửa nhà , Mộc Oải Oải giật thót một cái khi eo cô bị ai đó túm lấy từ đằng sau , hơi thở nam tính kề sát bên cổ , đôi môi lạnh lẽo nào đó mơn trớn trên cổ cô khiến cô nổi da gà

-" Anh....anh...đang làm gì đó "- Cô vùng vẫy muốn thoát thì bị anh túm chặt , cổ vẫn bị anh mơn trớn khiến người mềm nhũn

-" Đang phạt em "- Đình Hàn Khanh cười lên một tiếng rồi tiếp tục công cuộc của mình , tay anh ôm chặt lấy eo cô , môi từ từ phủ xuống cánh môi hồng ngọt ngào như trái anh đào khiến anh thèm muốn mỗi ngày . 

Mộc Oải Oải bị anh hôn đến nỗi không thở nổi , mọi hơi thở của cô bị anh cướp lấy , nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt nồng cháy , môi lưỡi của anh thi nhau hoạt động khiến cô như bị trầm luân vào đó . 

Cả người cô mềm nhũn trong tay anh , rồi bị anh bế vào giường lúc nào cũng không biết  . Hai người cứ thế từ từ hạ xuống giường , khăn ga mềm mại cũng mỹ nhân trong ngực khiến Đình Hàn Khanh không thể ngừng được , ban đầu chỉ muốn đùa cô một chút thôi , nhưng càng đùa lại càng dai khiến anh không dứt được .

Trong một tích tắc rời môi để cô thở , khi lúc này hai thân hình đã dính sát vào nhau , anh trên cô dưới tư thế vô cùng mờ ám . Bánh bao hai má đỏ lựng . bờ môi sưng tấy , ánh mắt long lanh mà nũng nịu trách cứ anh 

-" Đã bảo em đói rồi mà , anh còn muốn phạt đến bao giờ "- Cô lên tiếng kháng nghị , cô không ngờ anh có thể dùng sức hôn cô đến thế, chưa bao giờ cô cảm thấy hôn cô thể mãnh liệt đến vậy . Nhưng . cô lại thích kiểu hình phạt này . Xem ra , bạn bánh bao nào đó đã bị nuôi thành một tiểu háo sắc rồi 

-" Đói sao ? Lát nữa anh nấu cơm em ăn , giờ để anh ăn no đã "- Vừa dứt lời , bờ môi của anh lại một lẫn nữa phủ xuống chiếm chứ đôi môi ngọt ngào kia . Anh hôn cô , cả đời e ra cũng không đủ .

Bạn giáo sư này , dù gì anh cũng nên để bánh bao nào đó thở một chút chứ  làm như thế , bánh bao giận đó , không để anh ăn nữa đâu ? 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện