Sau một ngày học mệt mỏi khi phải ngồi dỏng tai nghe thuyết trình về căn bệnh tâm thần ..
Mộc Oải Oải vươn vai , đầu óc quay cuồng , cứ học thế này có khi cô cũng bị tâm thần mất..
Sinh viên lũ lượt kéo nhau ra về , cô cuống hết cả lên một mạch thu dọn sách vở ..
Thôi chết rồi , lỡ xe mất thôi !
-" Oải Oải cậu không mau lên thì tự về một mình đấy !"- Lâm Nhã đứng bên thúc giục ...
-" Ô..ô tớ xong rồi đây " - Thế là cả hai người ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra đường bắt xe buýt ..
Ngày ngày hai người thực rất là khổ sở đó , bài giảng thi dài hơn vạn lý trường thành giảng xong thì cũng đã muộn lên phải nhanh chóng đến bắt xe không thì lại cuốc bộ về nhà mất ...
Lâm Nhã thi chạy trước còn Mộc Oải Oải thở hổn hển mặt đỏ bừng hết cả lên ...
Thôi xong hình như cô quên cái gì đó ! A ! Anh Khanh , vừa nãy anh đã dặn cô phải ở lại chờ anh rồi cùng về ..
Cô lại quên khuấy đi mất mới chết ...
-" Lâm Nhã cậu hôm nay về một mình nhé ,Oải Oải về cùng anh rồi bye bye " - Mộc Oải Oải gọi lớn lên thông báo cho Lâm Nhã biết một tiếng rồi lại ba chân bốn cẳng trở về trường...
Lâm Nhã chưa kịp phản ứng thì đã thấy cô bạn đã biến đi đâu mất tăm ..
Oải Oải , được lắm , có anh quên bạn..
-" Ối , chú lái xe ơi chờ cháu với , hộc hộc..."- Lâm Nhã bị xao nhẵng quên bén mất đi việc đón xe , may mà xe chạy chậm chờ được cô ..
Mồ hỗi nhễ nhại bước lên xe , lại không còn chỗ , cô đành phải đứng thôi ...
-" Cô có thể ngồi đây !"- Một giọng nói đầy sức nam tính thốt ra từ đằng sau cô .Lâm Nhã vui mừng khôn xiết " Cám ơn anh " nhưng mà..
Ối giời ơi siêu cấp soái ca nha sao có ngày lại đi xe buýt thế này ! ôi nhìn kìa sơ mi trắng mở rộng cổ lộ xương quai xanh đầy sức quyến rũ , mái tóc cắt tỉa vào nếp ngay ngắn cặp sách đen bóng cầm trên tay rất chi nghiêm túc , đây là nam thần trong lòng cô mà ...
-" Cô có ngồi không ?"- Người đó lộ chút ý cười đôi môi hơi nhếch lên
Lâm Nhã ngượng ngùng gật đầu rồi ngồi xuống mắt vẫn long lanh dính chặt vào chàng trai kia , cả người bỗng ngơ ngẩn ..
Không khí trong xe bỗng trở rất là lạ thường...
Còn về phía Mộc Oải Oải , cô chạy về trường thì đã thấy anh đứng tựa ở xe chắc là đang chờ cô .
Giờ đến lượt cô nuốt nước miếng , thân hình cao ngất đứng trong làn gió lùa làm tóc anh lay động ,áo vét thả lỏng không cài , áo sơ mi trắng hơi bó sát hiện lên lồng ngực rắn chắc , quần âu thắng tắp, giày đen bóng loáng , cà vạt thì được thắt lỏng trên cổ..
Khuôn mặt nam tính pha chút gì đó thư sinh đang nhìn cô cười đến say lòng .Ôi ôi cô nghĩ gì thế này đó là anh trai của cô nha !
-" Anh Khanh Oải Oải đến rồi ?"- Mộc Oải Oải cười tươi đến nỗi híp cả mắt lại chẳng nhìn thấy tổ quốc đâu , hai cái núm đồng tiền hiện ra càng rõ trên khuôn mặt bánh bao xinh xắn..
-" Em làm gì mà giờ này mới đến "- Trong giọng nói của anh có chút trách mắng lại có chút lo lắng.
-" À em định về với Lâm Nhã thì mới nhớ đến anh "- Mộc Oải Oải rất trung thực nói.
Rất tốt , thẳng thắn không nhớ anh . Bánh bao em làm thật anh đau lòng.
Thấy mặt cô đỏ lừ lên vì mệt anh rất mau chóng xót xa mở cửa xe kéo cô vào ngỗi , vòng tay thắt dây an toàn cho cô . Khoảng cách của hai người rất gần , anh nhìn sâu vào trong đôi mắt to tròn trong suốt đang nhìn anh của cô hô hấp bắt đầu có chút khó khăn..
-" Anh Khanh , anh thật đẹp trai nha ! "- Mộc Oải Oải rất hồn nhiên nói , tay không chút an phận đưa lên vuốt má anh ..
Đình Hàn Khanh cứng đờ người miệng anh giật giật đôi chút , giờ cô mới biết anh đẹp trai sao , bánh bao à em rất biết cách làm anh mất tự chủ..
Mộc Oải Oải thấy anh im lặng vẫn giữ nguyên tư thê sát vào người cô làm cô có thấy hơi nóng nóng liền đưa tay đẩy anh ra làm anh bất ngờ
-" Anh sao vậy , sao không cử động , Oải Oải nóng quá a !- Cô hơi kéo cổ áo của mình lỏng ra , nhướn lên vặn điều hòa , sao lại nóng thế nhỉ mặt cô cũng đỏ bừng hết cả lên rồi !
Anh nhìn đến nỗi cổ họng khô khan nhanh chóng đóng cửa , về chỗ tay lái ..
Mà cô nói cái gì , cô nóng sao ? Ha ha xem ra bánh bao ngốc nghếch của anh cũng có cảm giác với anh rồi !
-" Anh Khanh anh đi đâu mà lâu thế giờ mới về ?"- Cô nói với giọng rất buồn rầu quay sang hỏi anh , đôi môi cắn chặt lại.
-" Nhả môi ra , rách môi bây giờ " - Anh nhìn thấy liền bực mình nạt cô , cô có thói quen rất xấu là chuyên cắn môi mỗi khi băn khoăn nghĩ ngợi , mà đôi môi đó sau này của anh đó , cô lên biết giữ gìn chút đi .
2
Oải Oải nhìn anh đáng thương nhả môi ra, nước mắt lại bắt đầu lưng tròng tròng , anh có biết trong mấy năm đấy cô buồn lắm không , chẳng có ai chơi cùng cả , đã thế còn có người bắt nạt cô nữa đấy , trước kia có anh che chở lên cô không sợ gì tự dưng anh lại đi làm cô khóc quá trời 3 ngày luôn ..
-" Oải Oải , anh phải đi học , học rồi mới về đây làm giáo sư dạy cho Oải Oải ha ! Bây giờ anh hứa sẽ không đi nữa đâu ! "- Tay anh nắm chặt vào vô lăng , anh cũng nhớ cô lắm chứ ròng rã 5 năm anh không nhìn thấy gương mặt bánh bao nhỏ nhắn của cô , không được ngày ngày dắt cô đi học.
Mộc Oải Oải rưng rưng nước mắt , nhìn anh một hồi , rồi chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói :
-" Anh à , kẹo của Oải Oải đâu ?"- Cô xòe hai bàn tay trắng noãn ra đòi anh , cô rất muốn ăn kẹo không phải còn có cả bánh socola nữa , nói chung bất cứ thứ gì ngọt cô đều thích hết..
Đình Hàn Khanh mỉm cười , trời bắt đầu tối rồi đường về ra còn xa , anh thật không hiểu tại sao cha mẹ Mộc lại có thể để Oải Oải một mình về như