Editor: Yang Hy
21.
Buổi tối, sau khi kết thúc tiệc nướng BBQ ở bờ sông, đoàn người đi về khách sạn.
Bọn họ đã thương lượng trước là sẽ ở lại vùng ngoại ô này một ngày, vì vậy Giang Tịch còn mang theo cái túi đựng đồ ngủ của mình ở bên trong.
Cậu hơi bị lạ giường nên mặc đồ ngủ của mình sẽ dễ đi vào giấc ngủ hơn.
Tổng cộng chỉ thuê có hai phòng, người anh em và bạn gái một phòng, phòng còn lại là Chu Quý Niên và Giang Tịch.
Trước khi đến, Giang Tịch còn nghĩ rằng với điều kiện gia đình của Chu Quý Niên, đây sẽ là một khách sạn năm sao khoa trương lồng lộn, nhưng đến nơi rồi mới biết đó thật ra chỉ là một khách sạn du lịch bình thường, sạch sẽ, đơn giản và trang nhã.
Cậu và Chu Quý Niên ở phòng có hai giường đơn, trong phòng còn có bồn tắm.
Cậu không có thói quen ngâm bồn nên đã đi tắm trước, sau đó nhường lại phòng tắm cho Chu Quý Niên chậm rãi tắm rửa.
Giang Tịch rót hai cốc nước ấm rồi đặt trên tủ đầu giường mà mình và Chu Quý Niên dùng chung.
Sau đó xốc chăn leo lên giường ngồi, định xem trên WeChat có công việc gì cần mình xử lý hay không.
Công việc thì không có nhiều, chỉ là công ty có hoạt động mới sắp sửa ra mắt, hệ thống kiểm tra cửa hàng cập nhật rất nhiều thông tin, cậu nhấp mở đống tài liệu ra định xem kỹ một lần.
Còn chưa xem đến một nửa thì trong phòng tắm truyền đến giọng nói của Chu Quý Niên.
"Giang Tịch ơi?"
Cậu ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, xác nhận với người ở trong phòng tắm: "Vâng? Sao vậy anh?"
"Cậu có thể lấy giúp tôi bộ đồ ngủ được không? Đặt ở trên giường tôi luôn á.
"
"Được, đến ngay đây.
"
Khi Giang Tịch cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, Chu Quý Niên đã đứng ra khỏi bồn, toàn thân trên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, nửa thân trên trần trụi, những giọt nước chưa được lau khô chậm rãi chảy từ cổ xuống dưới, tóc cũng ướt nhẹp, anh vừa lau tóc vừa đi về phía Giang Tịch.
"Cảm ơn cậu nhé.
"
Chu Quý Niên cười nói.
Dưới những lọn tóc ướt trên trán là đôi mắt mờ sương hơi tỏa sáng.
Giang Tịch đưa đồ ngủ cho anh, rũ mắt xuống rồi nhẹ giọng nói: "Không có chi.
"
Sau đó cậu lại xoay người trở về giường của mình và tiếp tục xem tài liệu.
Chu Quý Niên cũng nhanh chóng ra ngoài, anh thấy ly nước đặt trên tủ đầu giường, vẻ mặt vốn dĩ hơi uể oải chợt sáng sủa lên không ít.
Anh muốn nói cảm ơn nhưng lại thấy Giang Tịch đang nghiêm túc xem điện thoại, anh cũng ngại làm phiền cậu, chỉ đưa tay ra ôm lấy ly nước rồi ngồi dựa vào giường, nhấp từng ngụm nhỏ mà uống.
Anh lặng lẽ ngắm Giang Tịch, sau đó hơi xoay người, lấy điện thoại ra, bắt đầu báo cáo tiến độ với người anh em.
Đại Niên ngố tàu:【Tui vừa làm y như ông bảo rồi】
Người anh em:【Rồi sao? Cậu ta phản ứng thế nào?】
Đại Niên ngố tàu:【(bĩu môi) Không có phản ứng gì hết】
Người anh em:【Sao mà được chớ, cậu ta hong thèm để ý tới đống múi tám miếng của ông luôn hả?? Có phải ông không dám nhìn kỹ người ta không đó?】
Người anh em:【Mạnh dạn lên chút nào! Phải mặt dày thì mới có người yêu chớ!】
Đúng là Chu Quý Niên không có quan sát Giang Tịch kỹ càng, nhận được sự cổ vũ của người anh em, anh quyết định lén nhìn lại lần nữa.
Nhân cơ hội đặt lại ly nước lên tủ đầu giường, Chu Quý Niên ngẩng đầu nhìn góc nghiêng của Giang Tịch, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.
Giang Tịch không nhìn anh, chỉ hơi cong môi, cũng không nói gì