Editor: Yang Hy
49.
Giang Tịch bị đánh thức, bên ngoài quá ồn ào, cậu ôm đầu xuống giường mở cửa.
Trong căn phòng khách không lớn và phòng bếp, tổng cộng có một hai ba bốn… sáu người đang đứng, trong đó tính luôn cả Chu Quý Niên.
Chu Quý Niên đang nói gì đó với một người mặc đồng phục đầu bếp, nghe thấy tiếng động thì lập tức nhìn sang.
Những người còn lại đang làm việc thấy động tác của Chu Quý Niên, cũng đều dừng lại nhìn về phía Giang Tịch.
Giang Tịch: “…”
“Em tỉnh rồi!” Chu Quý Niên vui vẻ đi tới chỗ cậu.
“Rầm!”
Giang Tịch đóng cửa lại, Chu Quý Niên sững sờ đứng ngoài cửa.
Ba giây sau, Giang Tịch lại mở cửa ra.
Mọi người vẫn duy trì động tác như ba giây trước mà nhìn cậu: “…”
*
Đau đầu, choáng váng, dạ dày khó chịu, phản ứng điển hình của say rượu.
Nếu là bình thường, Giang Tịch đã tự mình uống hai ly nước ấm rồi gọi thức ăn tới là xong, nhưng hôm nay lại khác.
Bàn ăn đầy ắp các loại đồ ăn sáng, canh giải rượu cũng có ba loại.
Chu Quý Niên đẩy Giang Tịch ngồi xuống: “Cái này là canh cá trích, cái này là canh xương bò hầm, nếu em muốn ăn thanh đạm một chút thì còn có chè đậu xanh nữa.
”
Đám người xa lạ vừa rồi đều đã rời đi rồi, hiện tại trong nhà chỉ còn có hai người bọn họ.
Sau khi Giang Tịch ngồi xuống thì không nói gì hết, Chu Quý Niên hơi lo lắng trong lòng, anh vòng đến đối diện cậu rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào món thang bao trước mặt và cũng không nói gì.
Chuyện tối qua tựa như giấc mơ, anh thật sự rất vui! Không, anh thật sự quá đắc ý mà quên mất rằng đó là hành vi của Giang Tịch sau khi uống say.
Giang Tịch từ sau khi tỉnh dậy vẫn luôn rất yên tĩnh, anh nghĩ là do khó chịu, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ là muốn phủi sạch quan hệ với anh rồi, cậu sẽ nói với anh, tối qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, không phải là thật đâu, hay là trực tiếp nói với anh là mình không nhớ gì hết đây.
Nghĩ đến đây, trước mắt Chu Quý Niên mờ sương, thang bao trước mắt cũng không nhìn thấy rõ.
“Chu Quý Niên.
”
Giang Tịch mở miệng.
Anh vẫn cúi đầu, đáp lại một tiếng rất khẽ, giọng nói còn có chút run rẩy.
Anh dường như còn nghe thấy tiếng Giang Tịch cười, trong lòng càng thêm ủy khuất.
“Anh suy nghĩ gì vậy? Ngẩng đầu lên nào, nhìn tôi này.
”
Chu Quý Niên mím môi, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Tịch.
Ngoài dự đoán, anh bắt gặp đôi mắt đang đong đầy ý cười của Giang Tịch, không phải trào phúng mà là ôn nhu.
Giang Tịch thở dài: “Tối qua tôi đã tỏ tình với