Editor: Yang Hy
7.
Giang Tịch là cửa hàng phó, hôm đó khách hàng lớn ám chỉ muốn có WeChat, cậu nghe hiểu chứ, nhưng công ty quy định lúc đi làm không được dùng điện thoại, thân là cửa hàng phó lại càng phải làm gương, cho nên trong tình thế cấp bách đó cậu chỉ có thể xé một tờ giấy ghi lại số điện thoại của mình.
Dù sao cũng là khách hàng lớn mà, có thể đáp ứng được yêu cầu thì cố hết sức thôi.
Sau đó hai người đã thuận lợi thêm WeChat, bình thường cũng chỉ có khách hàng tìm cậu hỏi một vài vấn đề, hôm nay là lần đầu tiên cậu chủ động thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt khách hàng, cậu thả like cho bức hình được chụp không đẹp một tí tẹo nào, hoàn toàn là nhờ cái mặt chống đỡ hết bức ảnh.
Giang Tịch: Đây là mắt nhìn của trai thẳng à, nhưng mà người kia vẫn rất đẹp trai, thôi like một cái đi.
8.
Chu Quý Niên kích động tới nỗi suýt đá sưng ngón chân vì một cái like, cậu rất muốn hỏi xem Giang Tịch like là có ý gì, có phải là cảm thấy anh đẹp trai không.
Nhưng Chu Quý Niên đã kìm lại, bởi vì người ta ngại.
Càng gần đến thứ bảy, anh lại càng háo hức.
Mỗi ngày anh đều phải thay một bộ đã mua ở ZA, sau đó kêu người anh em chụp cho mình một bức để đăng lên vòng bạn bè.
Giang Tịch cũng thả like mỗi ngày, dù là sớm hay muộn, nhưng vẫn không bao giờ để lại bình luận.
Cũng không có lén nhắn cho cậu để giao lưu tình cảm.
Chu Quý Niên thấy vừa vui vẻ lại vừa mất mát, bọn họ có tương tác nhưng mà ít quá đi à.
Người anh em thấy vậy lại bày cho anh mánh khác.
"Ông có thể dùng mấy bộ đã mua ở ZA để hỏi cậu ta cách phối đồ thế nào, rồi trực tiếp gửi ảnh chụp qua cho cậu ta, vậy thì cậu ta không thể chỉ like nó nữa rồi.
"
Chu Quý Niên cảm thấy chiêu trò của người anh em quá tuyệt vời, vì thế liền mời cậu ta uống một cốc trà sữa Hương Phiêu Phiêu năm tệ.
Buổi chiều sau khi tan làm, Chu Quý Niên lôi khoảng chục bộ đồ mới mua ở ZA ra treo và quay video gửi cho Giang Tịch.
Anh hỏi cậu có thể giúp mình phối đồ hay không, bởi vì anh không biết mặc thế nào.
Khi đó Giang Tịch còn chưa có tan làm, Chu Quý Niên ôm điện thoại ngồi trên sô pha, đợi từ lúc trời còn mờ sáng tới khi đêm đen chìm xuống luôn.
Đến lúc Giang Tịch mở điện thoại ra thì đã mười một giờ rồi, cậu thấy tin nhắn mà Chu Quý Niên gửi lúc sáu giờ chiều, vội vàng nhắn xin lỗi rồi mới tan làm, sau đó còn nhắn vài cách phối màu cho anh.
Nhưng mà Chu Quý Niên đang ngủ trên sô pha đã quên cắm sạc điện thoại,