Hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, trên đầu là những bóng đèn sợi đốt chói mắt, cửa sổ phía cuối hàng lang tối đen như mực, mặt trăng dường như đã bị mây che lấp.
Hạ Diệp đang ngồi một mình trên băng ghế trước cửa phòng xét nghiệm máu, trên tay là tờ giấy xếp số thứ tự vừa được y tá đưa cho, cô cuộn vào rồi lại mở ra, hết lần này đến lần khác, lúc này trái tim cô cũng đang như mảnh giấy này vậy, hụt hẫng và buồn bực.
Một đôi giày Martin màu đen lọt vào tầm mắt, Hạ Diệp dừng lại động tác, ngẩng đầu hỏi anh: “Bác sĩ nói thế nào?”
Với tấm X-quang trong tay, Kiều Triết ngồi xuống bên cạnh cô: “Xương không có vấn đề gì cả.”
Nghe xong lời này, Hạ Diệp nhẹ nhõm gật đầu, rồi lại tiếp tục cuộn mảnh giấy trên tay: “Vậy thì tốt rồi.”
“Số 69 có ở đây không?” Một y tá bước đến khoa xét nghiệm máu và đứng gọi số ở hành lang.
“Tôi đây.” Hạ Diệp đứng dậy đi tới.
Trong phòng, một nữ bác sĩ trung niên đang cúi đầu nhìn tờ xét nghiệm trên tay, nói với cô gái đi vào: “Cô ngồi đi.”
Hạ Diệp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, chăm chú nhìn vẻ mặt bác sĩ.
Một lúc sau, nữ bác sĩ đẩy gọng kính trên sống mũi, nói: “Mọi thứ đều bình thường, nhưng nồng độ huyết sắc tố có chút thấp, hơi thiếu máu do thiếu sắt.”
Nói xong, bác sĩ lại hỏi: “Kinh nguyệt có đều không?”
“Đều, đều ạ…” Câu hỏi thật kỳ lạ, cô không biết nó có liên quan gì đến việc mình bị tiêm thuốc hay không, Hạ Diệp thầm nghĩ.
“Chiều cao và cân nặng bao nhiêu?”
“Cao một mét sáu mươi chín, nặng 48.5kg ạ.”
“Hơi gầy, suy dinh dưỡng nhẹ, không có vấn đề gì lớn, chỉ cần bồi bổ cơ thể là được, chú ý chế độ ăn uống, ăn nhiều thực phẩm chứa sắt, như gan lợn, thịt bò… bây giờ cô gái trẻ nào cũng vậy, đừng có nghĩ đến việc giảm cân.”
Nghe xong lời bác sĩ, trong đầu Hạ Diệp xuất hiện vô số những nghi ngờ, cô không bỏ cuộc, hỏi: “Vậy, cái tôi mới bị tiêm thì…” Còn chưa nói xong nữ bác sĩ đã ngắt lời.
“Glucose, phải không? Bình thường cô hay bị tụt huyết áp sao?”
“Chỉ hôm nay…” Cô nói dối, trong lòng có chút bất an.
Tiếp đến bác sĩ lại nhìn tờ phiếu trên tay mình với vẻ khó hiểu: “Có phải cô mới làm phẫu thuật gì đó không? Vì thấy có thành phần thuốc gây tê còn sót lại trong máu.”
“Vâng…” Hạ Diệp thở phào nhẹ nhõm.
“Về nhà chú ý chế độ ăn uống, có muốn tôi kê cho ít thuốc bổ máu không?”
“Không cần đâu ạ, cảm ơn bác sĩ.”
“Đừng khách sáo, cần lấy giấy tờ của cô rồi ra về được rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung, không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu.”
Kiều Triết nhìn thấy Hạ Diệp đi ra, căng thẳng hỏi: “Thế nào rồi?”
Hạ Diệp thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Là đường glucose, người tiêm thuốc cho em có lẽ vẫn còn chút lương tâm.” Ngoại trừ lời giải thích này, Hạ Diệp không thể hiểu được lý do tại sao Hà Minh Thịnh lại tha cho cô.
Đôi lông mày nãy giờ luôn cau chặt của Kiểu Triết cuối cùng cũng đã có thể giãn ra.
Hai người sánh bước đi ra ngoài, dọc đường đi thu hút rất nhiều ánh nhìn, rõ ràng đã gần nửa đêm, nhưng trong bệnh viện vẫn rất đông người.
Bộ quân phục màu đen của Kiều Triết thực sự rất bắt mắt, vốn dĩ chiếc áo anh mặc bên trong đều đã bị cháy, may mà trên xe còn dư một chiếc áo khoác quân phục.
Sau khi rời khỏi cao ốc Lê Hải, những cảnh sát đặc nhiệm còn lại đều đã trở về đồn, còn Kiều Triết lái xe đưa Hạ Diệp tới bệnh viện.
Lúc này, mây đen đã bị gió cuốn trôi, lộ ra vầng trăng khuyết treo trên bầu trời cùng các vì sao xung quanh, dường như mặt trăng hôm nay sáng hơn bao giờ hết.
Hai người đi đến cổng bệnh viện, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống mặt Hạ Diệp khiến khuôn mặt tái nhợt của cô lộ rõ.
“Anh đưa em về nhà.” Kiều Triết nói.
Sau cả một ngày dài vật lộn, Hạ Diệp đã thực sự kiệt sức, nhưng chỉ nghĩ đến việc về nhà, về nhà nào bây giờ? Đâu là nhà của cô, cũng đủ khiến Hạ Diệp mệt mỏi rồi, về nhà lại càng thêm mệt, cô thà ở ngoài còn hơn.
Kiều Triết thấy cô không đáp, cũng không vội hỏi thêm, chỉ im lặng bên cạnh chờ đợi câu trả lời.
“Đưa em về nhà anh đi.” Hạ Diệp quay lại nhìn vào mắt anh.
Cô biết rằng một yêu cầu đột ngột như vậy nghe có vẻ vô lý, nếu anh từ chối thì sao? Liệu bây giờ anh có nghĩ cô là một người phụ nữ có thể tùy tiện đưa về nhà hay không?
“Được!!!” Anh nói.
Câu trả lời quá nhanh, thậm chí còn khiến Hạ Diệp có chút cảm giác không chân thật, cô ngượng ngùng giải thích với anh: “Nếu không tiện anh có thể đưa em tới khách sạn, nhưng em không có giấy tờ tùy thân, anh phải cho em mượn, với lại trong túi chỉ có hai trăm tệ tiền mặt, không biết có đủ hay không.”
“Về nhà anh đi, anh sống một mình, không có gì là bất tiện cả.” Kiều Triết nắm tay cô bước ra xe.
Mặc dù không hiểu lý do tại sao cô có nhà lại không về, nhưng vì cô không nói nên anh cũng chẳng cần thiết phải hỏi, dù sao thì anh cũng không thể yên tâm nếu để cô một mình.
Sau khi lên xe, Hạ Diệp vừa thắt dây an toàn vừa chú ý tới biểu cảm của Kiều Triết, cảm thấy mặt mình hơi nóng.
“Lát về nhà anh làm gì đó cho em ăn.” Kiều Triết đưa mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng của Hạ Diệp, rồi khởi động xe lái ra khỏi bệnh viện.
“Cảm ơn.” Ngoài cảm ơn anh ra, cô không biết mình có thể nói gì khác, mạng của cô là do anh cứu.
“Lúc này đã là giờ tan làm của anh, em không cần lo lắng.” Kiều Triết đoán rằng danh tính của cô có thể không đơn giản như vậy, vì thế anh nghĩ rằng cô vì nghề nghiệp của anh nên mới thận trọng, mặc dù hai lần liên lụy tới cô đều là việc ngoài ý muốn hoặc trong đó ẩn chứa sự thật nào khác, nhưng khi chưa tìm được bằng chứng, anh sẽ không suy đoán lung tung.
“Có phải anh nghi ngờ em không?” Cô hỏi.
Kiều Triết để ý thấy đôi môi khô khốc của cô, liền nghiêng người với một chai nước suối ở phía sau đưa qua, nói: “Nếu anh nghi ngờ em sẽ không đưa em về nhà mà đưa thẳng em tới đồn cảnh sát để đỡ phải suy nghĩ rồi.”
Hạ Diệp bĩu môi chửi thầm, chẳng phải là anh đang đợi đến khi tìm đủ chứng cứ hay sao?
Sau đó cô lại nghe thấy anh nói: “Không nói đến vấn đề nghề nghiệp, còn chuyện em muốn giải thích thì cứ từ từ suy nghĩ, để nói sau cũng được.”
Quả thực Hạ Diệp chưa thể tìm ra cách giải thích hợp lý cho danh tính của mình, thật may là anh không tiếp tục truy cứu, cô thực sự sợ rằng anh sẽ không tin mình.
Buổi tối trên đường chẳng có vật cản, chiếc xe nhanh chóng về đến chỗ ở của Kiều Triết, từ xa có thể nhìn thấy một tảng đá sừng sững giữa bãi cỏ xanh, bên trên có khắc dòng chữ “Chung cư Bắc Sơn” màu đỏ.
Ngoại trừ mấy dãy đèn đường trong khu, cùng vài người đang đi bộ ra thì xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ếch kêu, duy nhất chỉ có đám ve báo hiệu mùa hè trên cây là không biết mệt mỏi.
Kiều Triết đậu xe trong bãi đậu xe, Hạ Diệp xuống xe, đi theo phía sau anh.
Đêm hè rất mát mẻ, gió đêm nhè nhẹ thổi qua những bụi cây cành lá rậm rạp ven đường, phát ra âm thanh rì rào.
Hạ Diệp không thể nhịn được nữa, đành lên tiếng: “Khu nhà anh yên tĩnh thật đó.” Miệng thì nói còn bước chân lại không kìm được mà tiến sát lại gần Kiều Triết.
Điều duy nhất mà Hạ Diệp sợ hãi trong suốt bao nhiêu năm nay chính là đi dạo một mình vào ban đêm, từ nhỏ tới lớn rồi khi một mình học tập ở nước ngoài, cô đều chưa từng ra ngoài vào buổi tối.
Kiều Triết vươn tay đặt lên vai cô, bật cười: “Sợ thì cứ nói, đừng có lúc nào cũng cứng mồm cứng miệng vậy.”
Hai người bước vào thang máy, Hạ Diệp nhìn anh ấn nút số năm.
Trong không gian chật hẹp, cả hai đều im lặng, trong đầu mỗi người đều đang hiện lên những suy nghĩ, không biết có phải họ đang cũng nghĩ tới một điều hay không?
Kiều Triết lấy chìa khóa mở cửa, sau đó đứng sang một bên để Hạ Diệp vào trước.
Nội thất trang trí bên trong rất đơn giản và hiện đại với sàn nhà vân gỗ màu trắng, ghế sofa bọc da màu đen cùng rèm cửa màu trắng, phòng khách không mấy rộng rãi, là kiểu căn hộ đơn điển hình.
Hạ Diệp chú ý thấy bên ngoài ban công có vài chậu cây, hình như là cây Tùng Bách, được cắt tỉa rất đẹp mắt.
“Em đến sofa ngồi nghỉ chút đi, anh thay quần áo rồi làm đồ ăn cho em.”
Hạ Diệp nhìn quần áo trên người mình, trước ngực còn dính vài mảng sơn tường màu trắng, có chút thẹn thùng nói: “Em muốn đi tắm trước.” Cô thực sự không chịu được cả người chỉ toàn bụi bặm thế này.
Thấy vẻ mệt mỏi trong mắt Hạ Diệp, Kiều Triết gật đầu rồi dẫn cô vào phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ, có một khung cửa sổ bằng kính cao từ dưới sàn lên tới trần nhà, nằm ở vị trí đối diện với cửa phòng, Hạ Diệp liếc nhìn một vòng cách bài trí bên trong, chính giữa là giường lớn, tủ quần áo được đặt đối diện với giường.
Kiều Triết chỉ về phía phòng tắm bên ngoài cửa, rồi đi tới tủ quần áo thay bộ đồ mặc ở nhà: “Nếu cần gì thì nói với anh.”
“Được!!!”
Hạ Diệp đi thẳng vào phòng tắm, sau khi cởi sạch đồ trên người, cô mới phát hiện, vừa rồi trả lời anh lại quên nhắc tới chuyện quần áo, nên hắng giọng gọi to ra ngoài: “Kiều Triết, em không có quần áo để thay, làm sao bây giờ?”
Kiều Triết lắc đầu, thầm nghĩ, còn có thể làm sao được nữa? Anh đi tới tủ lấy ra chiếc áo choàng tắm mới tinh, rồi đến gõ cửa phòng tắm: “Đây rồi, em mặc tạm áo choàng tắm vậy nhé.”
Cánh cửa được mở hé, một cánh