Lúc này, cuối cùng thì họ cũng tin rằng khi yêu bản thân ai cũng có điểm yếu.
Trước đây, anh đã từng chế nhạo khi thấy người khác đánh mất nguyên tắc vì tính yêu, nhưng giờ đến lượt mình, quả nhiên là cái gì rồi cũng có thể thay đổi.
Ánh mắt anh đã dịu dàng trở lại: “Anh rất tiếc vì không tham gia vào quá khứ của em, nhưng dù quá khứ của em có là gì đi chăng nữa thì anh cũng muốn hiểu rõ về chúng.
”
Nghe thấy những lời mình muốn nghe, cảm giác nặng nề vừa nảy sinh trong lòng Hạ Diệp đã hoàn toàn biến mất, cô nhào lên người anh, cúi đầu hôn xuống môi anh, nhưng ánh mắt lại quét qua chiếc bánh đang để trên bàn trà, liền dừng lại xoay người tới lấy.
Yết hầu Kiều Triết khẽ cuộn, anh cảm thấy trong người hơi khó chịu.
Hạ Diệp ngồi quỳ trước bàn trà, mở hộp bánh kem, dùng nĩa nhỏ lấy một miếng rồi bỏ vào miệng, sau đó quay đầu lại híp mắt cười với Kiều Triết.
Kiều Triết không hiểu sao mình lại bị nhìn chằm chằm như vậy: “Sao thế, không ngon à?”
Hạ Diệp đưa tay lên, nắm lấy cổ áo phông của Kiều Triết, kéo về phía mình.
Một giây tiếp theo, anh lại bị cô hôn.
Hạ Diệp đẩy miếng bánh kem sang miệng Kiều Triết, sau đó thả tay ra, liếm môi, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào mắt anh, quỷ kế đã thành công.
Kiều Triết cảm nhận được hương vị ngọt ngào và trơn mượt trong miệng, anh vừa thưởng thức nó vừa bế Hạ Diệp lên hôn.
Cô ngồi trên người anh, hai người trao nhau nụ hôn thật sâu, từ khóe miệng bên trái sang bên phải đều dính đầy bánh kem, thơm thơm mùi sữa.
Kiều Triết chạm vào khóa kéo bên sườn váy của cô, mở khóa rồi vén nó lên, hai người tạm thời tách nhau ra, cởi váy ném sang một bên, rồi lại triền miên dây dưa.
Hạ Diệp quấn lấy cổ anh, khao khát được hôn sâu hơn nữa.
Kiều Triết dùng một tay mở cúc áo lót của cô từ phía sau, tay phía trước đẩy mảnh áo ren màu xanh đậm lên trên rồi nắm lấy…
Hạ Diệp khẽ rên rỉ, cảm nhận được một luồng nhiệt chảy ra từ bụng dưới, cô nâng mông lên cọ qua cọ lại với vị trí đũng quần vốn đã căng phồng của anh, không biết ai là người gấp gáp hơn.
Chẳng biết nụ hôn kéo dài bao lâu, hai người mới lưu luyến tách rời.
Hạ Diệp yếu ớt gục trên vai anh thở dốc, cảm giác đột nhiên mất trọng lực, khiến cô vội vàng vô thức ôm chặt lấy vai anh.
Kiều Triết nâng mông Hạ Diệp, bế cô đi về phía phòng tắm của phòng ngủ.
Bên trong phòng tắm.
Kiều Triệt cởi bỏ áo phông, để lộ ra những khối cơ bắp cuồn cuộn.
Hạ Diệp nhìn tới chiếc lều đang dựng đứng dưới đáy quần anh, trong đầu lại nảy sinh ý nghĩ xấu xa, cô to gan vươn tay tới châm lửa.
Bàn tay từ trên eo, luồn vào trong cạp quần lót đen, sau đó nắm lấy vật đã cứng như sắt thép, một tay cô cầm không nổi, thế này mà đâm vào không khiến cô chướng đến chết mất sao?
Cô cẩn thận nhìn anh, không muốn bỏ sót một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt anh, bàn tay bên dưới bắt đầu di chuyển lên xuống.
Đôi mắt hùng dũng của Kiều Triết ngập tràn dục vọng, anh nhìn động tác vụng về của người con gái trước mặt, đối diện với ánh mặt cô rồi lại cúi xuống liếm láp chiếc cổ mảnh mai của cô, hơi thở nặng nề nóng rực phun lên da thịt trắng nõn, như thể cô chính là dưỡng khí của anh.
Hạ Diệp lại chẳng hề biết sợ, càng mạnh tay hơn, cơ thể Kiều Triết đột nhiên căng cứng, sau đó anh cắn mạnh lên cổ cô, thay cho lời trừng phạt.
Cuối cùng, không thể chịu nổi nữa, đành cúi người cởi quần lót của cô ra, sau đó lại choáng váng như vừa bị dội một gáo nước lạnh lên đầu.
Trên quần lót màu xanh đậm, có một mảng màu đỏ sẫm, hình như là…
Hạ Diệp cảm nhận được sự trì trệ của Kiều Triết, nên cũng cúi đầu nhìn theo, ngay giây sau đó, khuôn mặt cô đỏ bừng, cả hai người cùng nhìn nhau, một lúc lâu không thể thốt nên lời.
“……”
Haizz… Đến chẳng đúng lúc chút nào thế này, Hạ Diệp bất lực nói: “Kỳ rớt dâu của em không được chuẩn lắm, vậy