Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn

Cố Gắng


trước sau



Kiều Triết đẩy Hạ Diệp đến trước giường, vén áo choàng tắm của cô lên, bên dưới không mảnh vải che chắn: “Bữa tiệc bảy rưỡi mới bắt đầu.

” Anh nói xong liền kéo khóa quần tây của mình xuống.

Đột nhiên lại như nhớ ra điều gì đó, Kiều Triết dừng động tác lại, hỏi: “Hôm nay là ngày thứ năm, có thể chứ?”
“Ừm.

” Hạ Diệp biết anh đang ám chỉ đến kỳ rớt dâu của mình.

Cô quỳ trên giường, chống người bằng một tay, tay còn lại đưa bao cao su cho anh: “Anh có chắc là mình có thể xong trong vòng một tiếng không?”
Kiều Triết nhận lấy “áo mưa”, xé mở vỏ bên ngoài, đeo vào côn thịt, rồi cầm lấy nó cọ qua cọ lại dưới thân cô: “Anh sẽ cố gắng.

” Ngay khi vừa dứt lời, liền lập tức đâm vào.


Hạ Diệp đúng lúc im lặng, cảm nhận sự dịu dàng chậm rãi ban đầu của anh, người này lúc nào cũng vậy, khi mới bắt đầu thì vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đến cuối cùng kể cả cô có khóc lóc thế nào cũng không chịu dừng lại, hơn nữa còn khiến cô phải thét lên chói tai mới thỏa mãn.

Kiều Triết một tay vuốt ve eo cô, một tay vươn tới phía trước xoa nắn nơi mềm mại nhất.

“Lát nữa em còn phải trang điểm.

” Hạ Diệp thở hổn hển nói.

“Mất bao lâu?”
“Hai mươi phút.


Kiều Triết tăng nhanh tốc đâm vào rút ra, biến toàn bộ những lời Hạ Diệp định nói thành âm thanh rên rỉ ưm a.

Trong phòng vang lên tiếng va đập của da thịt, lẫn lộn với tiếng nước nhớp nháp…
Càng lúc càng nóng, trong phòng rõ ràng đã bật điều hòa, nhưng chỉ có tác dụng về mặt tâm lý, Hạ Diệp muốn đổ mồ hôi, đành nhấc tay cởi bỏ chiếc áo choàng tắm trên người.

Hai người trước sau lắc lư qua lại, Hạ Diệp chẳng còn chút sức lực, cô vươn người lấy một chiếc gối kê xuống dưới thân, quỳ bò trên giường.

Kiều Triết cúi người phía sau lưng, liếm láp bờ vai cô, rồi đưa tay xoa nắn kẽ hở giữa đùi.

Tốc độ mỗi lúc một nhanh, Hạ Diệp sốt ruột uốn éo cơ thể, nhưng dù có uốn éo bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi vòng tay đang giữ chặt lấy eo mình.

Ngón chân cô cọ vào ga giường, hai bàn tay siết chặt chăn bông, đôi môi đỏ mọng gấp gáp thở dốc, cảm giác cao trào như ẩn như hiện…
Kiều Triết giơ tay vỗ nhẹ lên mông cô, giọng nói trầm khàn, hổn hển: “Đừng vội.


“Nhanh… Nhanh một chút … Em muốn….


.

Ưm…” Hạ Diệp nghiến răng nghiến lợi nói ra vài chữ.

Đã nửa giờ trôi qua, Kiều Triết vẫn đang miệt mài như chẳng biết mệt mỏi, còn Hạ Diệp thì thở chẳng ra hơi.

Cô cong người lên xuống, phối hợp với sự va chạm của anh, từng đợt khoái cảm dồn dập ập đến.

Kiều Triết nhìn vòng eo thon thả cùng cặp mông đầy đặn của cô, mà côn thịt của anh thì đang ra vào lối đi chật hẹp bên dưới ấy, cắm vào rút ra, hai cánh hoa mấp máy đóng rồi lại mở.

Lối vào màu hồng nhạt không ngừng khép khép mở mở, chà xát ra lớp bọt dính nhớp bám đầy chân cô…
Nghe tiếng thở của anh ngày càng khó khăn, hai bàn tay trên eo cô siết chặt, Hạ Diệp biết anh đang chạy nước rút.

“Em muốn….

.

” Cô hợp tác rên rỉ cầu xin anh.

Cuối cùng, sau một cú thúc mạnh, Kiều Triết ép cô vào người mình, không để hở chút khoảng cách nào giữa hai người, kèm theo tiếng gầm trầm thấp là một tia sáng sảng khoái lóe lên

trong tâm trí anh…
Kiều Triết rút phân thân của mình ra, tháo bao cao su ném vào thùng rác, rồi rút hai hai tờ khăn giấy để lau chất lỏng đang tràn ra giữa hai chân Hạ Diệp.

Hạ Diệp nhắm mắt lại nằm úp trên giường, dư âm của cơn cao trào vẫn chưa qua, khiến cô không khỏi kẹp chặt hai chân.

Kiều Triết nhìn cặp mông vẫn còn hơi hếch lên của cô, khe hở phía dưới vẫn đang run rẩy mấp máy, khiến hạ thân anh vừa mềm nhũn lại tiếp tục ngóc đầu dậy.

Ma xui quỷ khiến, anh lại đỡ gậy thịt mới cương cứng cọ đi cọ lại, hoa huyệt bất ngờ bị chạm, lại phun ra vài sợi chất lòng trong suốt, vừa vặn giúp anh bôi trơn.


Hạ Diệp kẹp chặt hai chân, nhướng mi liếc nhìn thời gian, lúc này đã là sáu giờ năm mươi sáu phút, lập tức lên tiếng oán trách: “Anh điên rồi sao?”
Kiều Thiết thu lại côn thịt trong tay, nhét vào quần, nhất thời bực bội, tự trách bản thân mình tại sao lại giống một cậu nhóc chưa trải sự đời đến vậy, suýt chút nữa phạm sai lầm.

Anh cúi người hôn lên môi Hạ Diệp: “Anh đi thay quần đã.


Hạ Diệp đứng dậy, đi vào phòng tắm, vội vàng tắm rửa sạch sẽ phần thân dưới, sau đó mặc váy dạ hội vào.

Chiếc váy xinh xắn mang phong cách Châu Âu, với tà váy hơi phồng, vừa dài đến đầu gối, được làm bằng chất liệu vải dệt màu ánh kim vô cùng trang nhã, đường cắt hoàn hảo phía trước ôm chọn bộ ngực hoàn mỹ của cô, chỉ để lộ đôi xương quai xanh gợi cảm cùng chiếc cổ thon dài ra bên ngoài.

Hạ Diệp đang đeo đôi hoa tai bằng đá cẩm thạch màu xanh nhạt hình giọt nước.

“Sao đột nhiên lại kín đáo thế này?” Kiều Triết nhìn chiếc váy dài đến đầu gối của cô hỏi, hiếm khi thấy cô đoan trang như vậy.

Hạ Diệp lườm anh một cái, hỏi ngược lại: “Vậy trước đây em không kín đáo hay sao?”
Kiều Triết ngẫm nghĩ một lúc, hồi tưởng lại lần gặp cô ở sòng bài, hình như lúc đó cô mặc chiếc váy ôm sát màu đen, anh vẫn nhớ như in đôi chân dài thẳng tắp ấy, chiều dài của chiếc váy chỉ đủ che lấp mông, liền thành thật trả lời:
“Không kín đáo.


Hạ Diệp tiếp tục đeo phụ kiện mà chẳng thèm trả lời anh, thời gian chẳng còn nhiều, lái xe đến đó nếu không tắc đường cũng phải mất ít nhất hai mươi phút.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện