Đầu tiên, các bậc tiền bối đến phía trước chúc mừng lễ thượng thọ của ông cụ Kiều, đều là người quen biết nên không thể tránh khỏi những câu hàn huyên.
Thế hệ trẻ thì đi sau bậc cha chú của mình, để chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ ra mặt, coi như “điểm danh” xong trước mặt mọi người.
Kiều Triết thấy người lớn gần như đã nói chuyện xong, biết đã đến lúc mình nên qua đó, anh nói với Hạ Diệp: “Đi cùng anh nhé.
”
Đột nhiên Hạ Diệp lên tiếng hỏi: “Anh thấy nếu có người muốn điều động tổ chức quốc gia đi điều tra người nào đó, thì liệu người kia có trốn thoát được không?”
Anh cau màu không hiểu tại sao cô lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời: “Không, chưa từng ai có khả năng thoát khỏi sự điều tra của Bộ an ninh Quốc gia.
”
“Nếu người trong hệ thống muốn kiểm tra mọi thông tin thông qua cơ quan gián điệp thì quả thực là dễ như trở bàn tay, anh hiểu em muốn nói gì không?”
“Anh hiểu, nhưng chẳng phải là em chưa từng động phải thứ gì khi ở trong nước hay sao?”
Câu trả lời là không, nhưng cô lại nói: “Em biết anh muốn thông qua cách này để muốn những người muốn liên hệ với nhà họ Kiều phải từ bỏ ý định, nhưng nhà họ Kiều đã làm chính trị trong nhiều năm như vậy rồi, có lẽ chẳng ai dám động vào gia đình anh, nhưng em chỉ là một người bình thường.
Anh cũng nói rằng chưa có ai thoát khỏi cuộc điều tra của Bộ An ninh Quốc gia, cho dù em chắc chắn rằng mình đã xử lý đủ sạch sẽ, nhưng cũng không thể đảm bảo mình sẽ không bị phát hiện, em không muốn tự đem rắc rối đến cho bản thân, cũng không muốn đem rắc rối tới cho anh.
”
Kiều Triết nhíu mày thật sâu, cảm thấy có chút hiểu lầm: “Anh hoàn toàn nghiêm túc muốn đưa em tới gặp ông nội, chỉ có điều trùng hợp là lại vào dịp này mà thôi.
”
Nếu cứ thế công khai trước mặt bao nhiêu bậc tiền bối như vậy thì sẽ chẳng có cơ hội để hối hận, nhưng vốn dĩ anh cũng không có ý định hối hận.
Hạ Diệp vuốt ve tay anh, nhẹ nhàng nói: “Đừng làm mọi việc dứt khoát như vậy, để lại cho ba anh chút hy vọng, có thể mọi việc sẽ đạt được hiệu quả như ý muốn, dù sao thì chẳng ai đoán được người bị ép đến đường cùng sẽ làm ra những chuyện thế nào, em biết anh làm việc luôn muốn sạch sẽ gọn gàng, nhưng không phải ai cũng chịu được sự soi mói của thiên hạ như anh.
”
Hạ Diệp nghĩ, nếu ông nội và ba của Kiều Triết biết được bản thân cô từng buôn ma túy và vũ khí, thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như bây giờ, cô không muốn tự chuốc lấy phiền phức.
Kiều Triết biết đó là sự bất cẩn của mình, anh không cân nhắc mọi việc dưới góc nhìn của cô, anh nói: “Được, vậy em ở đây đợi anh, giữa bữa tiệc hành động.
”
Hạ Diệp nhìn anh rời đi, mỗi bước đi cô đều cân nhắc đến bản thân mình trước, khi mọi chuyện không được rõ ràng, cô sẽ không cho phép bản thân mình rơi vào thế nguy hiểm.
“Nói đến là đến à!” Không biết ai sau khi nhìn thấy Kiều Triết đã nói to một câu, khiến mọi người đều quay về phía phát ra âm thanh.
Kiều Triết chào hỏi người lớn trước rồi lại gật đầu chào những người ngang hàng mình.
Lão Kiều không giấu nổi vui mừng: “Cháu trai tôi, bình thường muốn gặp mặt còn khó, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, chẳng về thăm ông, vậy mà hôm nay lại chỉ dành thời gian để về mừng thọ ông già này.
”
“Tuổi trẻ mà, coi trọng sự nghiệp là tốt, con bé nhà tôi cũng vậy, ngày nào cũng bận rộn bên ngoài từ sáng tới đêm.
” Bộ trưởng Lưu nói xong liền nhìn sang cô con gái của mình đang đứng bên cạnh.
Lưu Nhã Khả đột nhiên thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, không biết phải trả lời thế nào, đành lúng túng khẽ nở nụ cười.
“Cô gái có vẻ vẫn còn trẻ