Kiều Triết về đến hoa viên lớn của nhà họ Kiều thì thấy một chiếc xe thương vụ mang biển số nhà nước đang đậu bên ngoài biệt thự, trong đầu anh vừa nhớ lại các vị quan chức nhà nước mà mình biết vừa đoán xem người đó là ai.
Anh không đậu xe trong hoa viên, mà cũng đỗ ở bên ngoài, sau khi xuống xe, liền gật đầu chào hỏi với hai bảo vệ bên ngoài rồi sải bước vào trong.
Quản gia Phương thấy anh, lập tức đi tới nói: “Ông cụ Kiều đang đợi cậu đó, Ủy viên Uông tới, còn cả tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Phỉ Phỉ nữa.
”
Uông Hữu Lương hiện là thành viên ủy ban giám sát của Ủy ban Kiểm tra kỷ luật Trung ương, Lâm Phỉ Phỉ là cấp dưới của ông ta, vì cô ấy xuất thân từ gia đình họ Lâm nên từ trước tới giờ Uông Hữu Lương cũng để ý chăm sóc tới cô ấy nhiều hơn.
Trong phòng khách, ông cụ Kiều ngồi trên sofa, Ủy viên Uông ngồi bên cạnh ông và Lâm Phỉ Phỉ ngồi trên chiếc sofa đơn ở một bên, trên bàn trà nước đã đầy đủ.
“Đang nói tới con đó, lại đây ngồi đi, bác Uông của con mới kết thúc chuyến công tác phía Tây trở về.
” Lão Kiều vẫy tay với anh, nói.
Lâm Phỉ Phỉ mặc cả cây đồng phục, trang điểm tinh tế, vừa trông thấy Kiều Triết liền lập tức đứng dậy: “Sư huynh.
”
Khi còn học đại học, cô ấy dựa vào mối quan hệ để được chỉ định vào trường Đảng, nơi Kiều Triết đang theo học, nhưng vừa nhập học thì anh lại đã chuyển sang bên quân đội.
Kiều Triết gật đầu với cô ấy, rồi đi tới ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh.
Uông Hữu Lương từng được ông nội Kiều cưu mang, năm nay do bận công việc nên không thể đến chúc mừng trong lễ mừng thọ, vì vậy hôm nay mới vội vã về nhà và mang quà đến thăm ông cụ Kiều.
Ông ta đẩy gọng kính màu nâu trên sống mũi, khách sáo hỏi: “Công việc của tiểu Kiều dạo này thế nào?”
“Bận lắm.
”
Đương nhiên là ông cụ Kiều hiểu ý Kiều Triết, biết ngụ ý của anh là đang muốn hỏi ông gọi mình về nhà có việc gì.
Uông Hữu Lương lại không hề hay biết, vẫn tiếp tục cười đùa: “Nghe ông cụ Kiều nói cậu đã đóng góp rất nhiều công sức trong đội chống ma túy Quốc gia, thế nào, có muốn cân nhắc chuyển vị trí đến Ủy ban kiểm tra Kỷ luật Trung ương của chúng tôi không?”
Anh nói: “Cảm ơn ý tốt của bác, nhưng không cần đâu.
” Âm thanh nhẹ nhàng như ngọc.
Lâm Phỉ Phỉ ngồi một bên nhìn thái độ không sủng nịnh cũng chẳng kiêu ngạo của anh, tuy rằng không muốn bỏ sót một chút thay đổi nào trong biểu cảm của Kiều Triết, nhưng cô ấy cũng không dám nhìn quá lộ liễu.
Ông cụ Kiều nói: “Gọi con tới là vì lần này bác Uông của con và Phỉ Phỉ đã phát hiện ra một vụ án tham nhũng lớn ở khu tự trị Tân Đinh, hai người họ cũng tìm thấy bằng chứng của vụ buôn ma túy hợp tác với nước ngoài.
Thành viên Ủy ban Uông và Phỉ Phỉ hôm nay tới đây nhân tiện mang theo hồ sơ vụ án đến và dự tính sẽ giao lại cho con.
”
Khu tự trị Tân Đinh nằm ở khu vực Trung Đông và giáp với nhiều nước Trung Đông, do chiến tranh kéo dài tại đó nên khu Tân Đinh cũng thường xuyên ở trong tình trạng bất ổn định.
Lâm Phỉ Phỉ cầm chiếc túi giấy trên bàn lên đưa cho Kiều Triết: “Su huynh, đây là thông tin mà bên em đã thu giữ được.
Vốn dĩ em định đích thân đến đưa cho anh, nhưng nghĩ hôm nay tới đây thăm ông nội Kiều, nên tiện mang theo luôn, hẳn là đã làm phiền đến công việc của anh rồi.
”
“Không sao, nếu đã là công việc thì không tính là làm phiền.
” Kiều Triết nhận lấy tập hồ sơ.
Sau khi nghe xong, ông cụ Kiều nói với vẻ không hài lòng: “Cái gì mà làm phiền với không làm phiền, Phỉ Phỉ khi nãy thấy con không ở nhà, còn nói với ông sẽ đích thân mang tới cho con, ông nghĩ đứa trẻ này vất vả bên ngoài vừa mới trở về, không muốn con bé mất công lặn lội nên mới gọi con về đây.
”
Kiều Triết im lặng không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.
“Được rồi, con đưa Phỉ Phỉ về nhà trước đi, ông còn chuyện muốn bàn với bác Uông của con.
” Ông cụ Kiều nói.
Lâm Phỉ Phỉ cùng anh đi song song trên lối đường mòn, cô ấy hỏi: “Sư huynh, công việc của anh thuận lợi chứ, có gì cần em giúp đỡ không?” Lần điều