“Trong khi thực hiện nhiệm vụ bọn anh chỉ có thể liên lạc với đồng đội của mình bằng đường dây đặc biệt.” Thái độ của anh rất bình tĩnh không nhận ra có gì đó sai sai.
“Được.” Hạ Diệp có chút thất vọng.
“Anh sẽ về nhanh thôi, ở nhà đợi anh nhé.”
Cô muốn hỏi về bức ảnh, nhưng lại không muốn anh nghĩ mình không tin tưởng anh, vì vậy đành hỏi một cách đầy ẩn ý: “Hôm nay anh có gặp người nào đặc biệt không?”
Đôi khi chỉ là một điều đơn giản nhưng trong mặt tình cảm nó lại được phóng đại đến vô cùng, vây hãm con người vào bên trong vòng tròn của nó… Và những người nhạy cảm luôn như thế, cô chính là một ví dụ.
Thế nhưng anh lại chẳng hề suy nghĩ, liền đáp: “Không có, sao thế?”
Hạ Diệp thất vọng vô cùng, cô không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì, ghen tuông sao? Cũng chẳng phải, anh đã nói mình không gặp người đặc biệt nào cả mà.
Tò mò sao? Chắc là vậy, cô muốn từ anh biết được người phụ nữ trong ảnh kia rốt cuộc có quan hệ gì với anh.
Điều sợ hãi nhất có lẽ là khi cô nghe chính miệng anh nói hai người họ là bạn, cô thực sự ích kỷ, không muốn bất cứ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh, trước giờ trực giác của cô luôn rất chính xác, từ tấm ảnh đó không khó để nhìn ra người phụ nữ kia có hứng thú với anh.
Sau bữa tối, Kiều Triết chịu trách nhiệm dọn dẹp bát đĩa.
Hạ Diệp trở về phòng trước, cô không thể hiểu mình đang khó chịu điều gì, chỉ đột nhiên cảm thấy trống rỗng, lý trí nói với cô rằng không nên để tâm đến những chuyện tầm thường này.
Khi Kiều Triết trở về phòng ngủ, nhìn thấy Hạ Diệp đã tắm rửa sạch sẽ đang yên lặng nằm trên giường, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, hình như là đang ngủ.
Hạ Diệp nằm dưới lớp chăn, lắng nghe âm thanh sột soạt phía sau.
Anh tưởng cô đã ngủ nên nhẹ nhàng vén chăn lên chui vào, vừa nằm xuống thì cô lại dán lại gần.
“Anh tưởng em ngủ rồi.” Kiều Triết vòng tay qua eo, vỗ nhẹ lên lưng Hạ Diệp, như thể đang trấn an cô.
Hạ Diệp nằm trong vòng tay anh, hai người dựa sát vào nhau trầm mặc trong chốc lát.
Cô im lặng vì có điều gì đó giấu kín trong lòng.
Hạ Diệp đang nghĩ, chẳng dễ dàng gì cô mới có thể ổn định lại cuộc sống, muốn sống một đời bình dị bên người mình yêu, nhưng vẫn không được, ai biết được ngày mai sẽ xảy ra biến cố gì.
Cô chọc nhẹ vào cơ ngực rắn chắc của anh: “Không làm à?”
Kiều Triết siết chặt eo cô, nói: “Vốn dĩ tưởng rằng em ngủ rồi, nên không nghĩ tới…”
Cô bĩu môi, trong lòng thầm than thở, sao người này lúc nào cũng thành thật vậy cơ chứ!
Trong phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn màu vàng nhàn nhạt ấm áp, vì chủ đề chuyển hướng khiến xung quanh lập tức nóng lên, bầu không khí cũng dần dần thay đổi.
Cô hỏi: “Anh đoán xem em thích nhất là chỗ nào?”
Sau khi nghe câu này, Kiều Triết lộ ra ánh mắt khó hiểu.
Tiếp đến, anh nghe thấy cô nói “ở đây” và cảm nhận được bàn tay đang trượt xuống bụng mình.
Cô vuốt ve lên xuống dọc theo tuyến nhân ngư của anh.
Hô hấp Kiều Triết cứng ngắc, vì tưởng cô sẽ chạm xuống phía dưới, đột nhiên anh cảm thấy adrenaline* trong cơ thể mình tăng vọt.
*Adrenaline có tên khác là Epinephrine, adrenaline là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận.
Adrenaline được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau.
Adrenaline là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
“Anh thì sao? Anh thích vị trí nào trên cơ thể