Chẳng bao lâu sau, một giọng nữ thanh lịch và chuẩn mực vang lên từ loa trên đỉnh đầu, thúc giục mọi người thắt dây an toàn, máy bay chuẩn bị cất cánh.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào qua ô cửa sổ nhỏ bên cạnh, nhưng lại bị chiếc mũ lưỡi trai của Hạ Diệp chặn lại, để lại một mảng bóng đen dưới mắt cô.
Hôm nay, thật hiếm có một ngày dậy sớm, từ sáng tinh mơ đã bận bịu đủ việc, cô híp mắt, sắp xếp lại mọi thứ trong đầu, luôn cảm thấy dường như mình đã quên mất một việc quan trọng nào đó.
Tại sao Thẩm Thành lại tìm đến Đường Bác, theo lý mà nói thì sau sự việc lần trước, hai người họ đã từ mặt nhau rồi mới phải, Hạ Diệp nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng ngủ mất lúc nào không hay.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ ngày càng chói lọi, người đàn ông đặt quyển sách trên tay xuống, vươn qua cô kéo tấm che nắng xuống…
“Xin hỏi ngài muốn uống gì không ạ?” Cô tiếp viên hàng không hỏi người đàn ông bên cạnh Hạ Diệp.
Hạ Diệp nhíu mày vì bị tiếng động xung quanh đánh thức, vừa mở mắt liền thấy tấm che kính bên tay trái đã được kéo xuống, cô thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã ngủ say vậy sao.
“Rượu nho trắng, cảm ơn.
” Người đàn ông bên cạnh lên tiếng.
Sau đó, cô gái trẻ mặc đồng phục lại nhìn sang phía Hạ Diệp
“Nước có ga, thêm đá, cảm ơn.
” Hạ Diệp cởi mũ xuống, để ở bàn ăn trước mặt.
Nữ tiếp viên hàng không rời đi một lúc, sau đó mang tới hai chiếc ly, một là ly đế cao, một là cốc thủy tinh bốn cạnh, bên trong cốc còn có bốn viên đá.
Hạ Diệp cầm lấy chiếc cốc thủy tinh bốn cạnh, uống liên tiếp hai ngụm, do mới tỉnh dậy nên miệng vừa đắng lại vừa khô.
Đối lập với người đàn ông bên cạnh, tiếng cô vừa ừng ực uống nước lại có chút không nhã nhặn, Hạ Diệp liếc nhìn bộ dáng tao nhã, tư thế cầm ly chuẩn mực đang đưa lên miệng uống của anh ta, thầm nghĩ, sau đó, cô nhắm mắt lại, âm thầm đảo mắt, tốt nhất là mặc kệ.
Đang suy nghĩ thì máy bay đột ngột xóc nảy, người đàn ông cầm ly rượu trắng nghiêng người, khiến nửa ly rượu đổ lên người Hạ Diệp, cùng lúc đó, loa phát thanh vang lên tiếng thông báo:
Hành khách chú ý, máy bay đang đi vào vùng có thời tiết xấu, vui lòng quay lại chỗ ngồi và thắt dây an toàn, các phòng vệ sinh sẽ tạm thời ngừng hoạt động…Chúng tôi cũng sẽ tạm ngừng cung cấp các dịch vụ tại khoang.
Cảm ơn sự thông cảm của quý khách.
Câu cuối cùng của phát thanh viên hơi vội vã và giọng điệu cũng có chút thay đổi, bởi vì lại một trận xóc nảy khác ập đến…
Ngay lúc đó, Hạ Diệp nhanh nhẹn cầm chắc chiếc cốc sắp rơi xuống của mình, cũng không hề muốn bị người bên cạnh làm mình ướt hết.
Chẳng mấy chốc, mùi rượu tỏa ra xung quanh, Hạ Diệp nhìn một mảng ướt đẫm trên đùi, vươn tay với khăn giấy trước mặt, vội vàng thấm bớt chất lỏng trên quần, chẳng hề có tâm trạng để ý đến lời xin lỗi của người đàn ông bên cạnh, miệng phát ra một câu: “Không sao.
”
Những đợt lắc lư kéo dài không được bao lâu, một lúc sau đài phát thanh lại vang lên thông báo nhắc nhở mọi người máy bay đã đi qua vùng thời tiết xấu.
Người đàn ông bên cạnh khá ngượng ngùng trước thái độ thờ ơ của Hạ Diệp, nên chỉ đành im lặng đẩy cặp kính cận gọng vàng vừa trượt xuống của mình lên.
Dùng xong bữa trưa, Hạ Diệp lấy tấm bịt mắt ra, ngả ghế của mình xuống, chuẩn bị đi ngủ, dù sao thì vẫn còn gần tám tiếng đồng hồ nữa mới tới.
Một giờ trước khi máy bay hạ cánh.
Hạ Diệp ngước mắt lên chú ý một chút tới người đàn ông bên cạnh, dáng người hơi gầy, ăn mặc chỉnh tề như thể sẽ lập tức đi làm ngay khi xuống máy bay, nhưng xem ra anh ta đã có một đêm không ngủ, gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Đối phương cũng nhận ra tâm trạng Hạ Diệp đã khá lên một chút, nên tự lên tiếng giới thiệu: “Xin chào, việc khi nãy thật xin lỗi, nếu cô đồng ý