Xung quanh vang lên hai tiếng súng, tuy được ngăn cách bởi nước biển, nghe không mấy chân thật, nhưng cũng khiến người ta thực sự hãi hùng.
Trên đầu vọng xuống tiếng loa phát thanh, nói bằng tiếng Anh, là cảnh báo của cảnh sát địa phương.
Ngay trước mặt, có một rạn san hô, lộ ra khỏi mặt biển do thủy triều rút xuống vào ban đêm, bên trên, ở phía xa xa, có hai chiếc trực thăng đang bay lượn, như thể chúng đã dự tính được chắc chắn sẽ có người bơi đến đây vậy.
Muốn đến được bãi biển phía Tây, cần vượt qua được rạn san hô ngầm này.
Hà Minh Thịnh và Hạ Diệp phải tạm thời dừng lại để trốn vào những vị trí lồi lõm bên trong rặng đá ngầm.
Hạ Diệp bám lấy vị trí gồ ghề của phiến đá, trong bóng tối âm thầm quan sát tình hình xung quanh.
Cô nhanh nhẹn giống như một con cá, lượn lờ giữa những tảng đá đen dưới mực nước, phán đoán chính xác điểm mù của chiếc trực thăng trên đỉnh đầu.
Cuối cùng bơi trở lại, đến bên cạnh Hà Minh Thịnh, xung quanh là tiếng nước va vào phiến đá ngầm và cái bóng đổ trên đỉnh san hô chỉ đủ để che khuất hai người họ.
“Hoàn toàn không có cơ hội.
” Hạ Diệp có chút phiền muộn nói.
“Có một cách khác.
” Hà Minh Thịnh nhìn cô, nghiêm túc nói.
Dưới làn nước, Hạ Diệp khẽ đung đưa qua lại, cô nghiêng người tiến tới gần một chút, tò mò hỏi: “Cách nào?”
Nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước biển của cô, những sợi tóc lòa xòa dính vào thái dương, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh như thiên thần trong bóng tối.
Anh ta không trực tiếp trả lời, mà có chút mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
Theo ánh mắt của đối phương, cô khó khăn nuốt một ngụm nước miếng: “Ý của anh là đổi chiều ngược lại?” Nhìn khu biệt thự vẫn đang bốc cháy, cổ họng Hạ Diệp có chút thắt lại.
“Trước mắt nó là nơi được kiểm tra lỏng lẻo nhất.
” Hà Minh Thịnh bổ sung.
“Tôi không thể, nó quá xa, có khả năng chưa bơi được đến nơi đã phải bỏ mạng rồi!” Cô nhìn anh ta chằm chằm, lại hỏi: “Rốt cuộc anh là người của phe nào thế?”
“Thẩm Thành là ông chủ của tôi.
”
Hạ Diệp không nói thêm gì nữa, cho dù có là đặc vụ ngầm anh ta cũng sẽ không dễ dàng lộ diện trước mặt cô, nên có hỏi cũng vô ích.
“Anh bơi tới đó đi, không cần ở cùng tôi đâu.
” Hạ Diệp vừa nói xong liền rùng mình một cái, tứ chi ngâm trong nước biển lạnh lẽo, khi nãy còn bơi nên không có cảm giác, lúc này sau khi dừng lại, mới nhận ra nhiệt độ dưới nước thấp đến kinh ngạc.
Đối mặt với sự sống còn, tình nghĩa yếu ớt mong manh, chưa kể bản thân còn chẳng phải bạn bè gì với Hà Minh Thịnh.
Đột nhiên một luồng ánh sáng trắng quét qua, vòng sáng lướt qua sườn mặt Hạ Diệp, Hà Minh Thịnh đột ngột ôm lấy em cô, ấn về phía người mình, kéo cô cùng chìm xuống nước.
Cô kinh hãi nhìn khuôn mặt đang cận kề, trong môi trường âm u dưới nước, không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ta, chỉ mơ hồ thấy đường nét trên khuôn mặt cùng đôi môi mỏng đang mím chặt, hai hàng lông mày nhíu lại.
Hà Minh Thịnh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, đôi chân dùng lực quẫy đạp dưới nước, chậm rãi lặng