Hạ Chí Phạm từ trên ghế đứng dậy: “Mấy ngày trước bác con nóng lòng muốn mượn tiền, trong tay mẹ con làm gì có đồng nào, thấy con có bộ trang sức, nên đã mang đi cầm đồ, ai ngờ chẳng được bao nhiêu tiền, chỉ được khoảng hơn một trăm vạn, sau đó đưa cho bác con vay rồi, trang sức nếu cần thì lại mua, con đừng có la hét ầm ỹ trong nhà như vậy.”
Hạ Diệp tức giận đến mức chân tay run bần bật: “Hai người quá đáng quá rồi đó.
Đấy là đồ của con, tại sao lại có thể tùy tiện lấy cơ chứ?” Khi ba mẹ như vậy, cô thực sự không biết phải xử lý thế nào cho hợp lý.
“Cái gì mà của con với không của con, lấy đồ của con đưa cho bác trong lúc cấp bách, vậy mà con phản ứng thái quá thế à? Nếu không muốn ở lại nhà thì mau đi đi, mẹ cứ nhìn thấy con là khó chịu.” Tang Phải Cầm ở một bên cố làm ra vẻ.
“Cấp bách cái gì?” Cô bình tĩnh hỏi lại.
Hạ Chí Phạm liếc nhìn sắc mặt của Tang Phái Cầm, thấy bà ta không có ý ngăn cản, nên nói: “Anh họ con dính vào ma túy, nên nợ nần bọn cho vay nặng lãi.”
“Mẹ, cả gia đình nhà bác như cái động không đáy, nếu hai người tình nguyện bỏ mặc cuộc sống của mình, thì con không còn gì để nói, nhưng hai người đừng có kéo con vào theo.”
Tang Phái Cầm trừng mắt nhìn cô, cay đắng nói: “Không hiểu tại sao mẹ lại nuôi con thành một người lòng dạ sắt đá như vậy, đến nuôi một con chó nó còn biết chạy lại vẫy đuôi với chủ.”
Hạ Diệp không muốn tiếp tục dây dưa, giọng điệu cũng bình tĩnh trở lại: “Con đi đây, hai người ở nhà chú ý giữ gìn sức khỏe.” Nếu có thể, cô không bao giờ muốn quay lại đây nữa.
Cô trở về phòng thu dọn đồ đạc, đóng vali lại rồi lao ra khỏi nhà như chạy trốn, cô không muốn biến thành con người như bọn họ, nhưng trong xương cốt, cô đã thừa hưởng sự ích kỷ của họ, cô thực sự ghét bản thân mình như vậy.
Một người sống ở bên ngoài quá lâu, đôi khi Hạ Diệp cảm thấy mình là một kẻ bất khả chiến bại, không có gì là không thể tự giải quyết, nhưng mỗi lần trở về nhà, cô lại bị ép trở lại đúng nguyên hình, bất lực và không biết phải làm thế nào, chỉ có thể trốn chạy.
…….
Sở cảnh sát thành phố Triều Châu.
Trong phòng họp, tất cả mọi người đều mặc đồng phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn, thu xếp những công đoạn cuối cùng của vụ án.
Ngồi giữa chiếc bàn chữ U, Giám đốc Triệu nói: “Vụ bắt giữ lầy này vô cùng thành công, đội chống ma túy của chúng ta gần như đã quét sạch được thị trường buôn bán ma túy ngầm ở thành phố Triều Châu và Thủ Cảng.
Đội của chúng ta cũng đã phá vỡ đường dây cán bộ thông đồng với tội phạm mà đến cả Ủy ban Kiểm tra kỷ luật Trung ương cũng không phát hiện ra, mọi người đều làm việc rất chăm chỉ, đặc biệt là đồng chí Hà Minh Thịnh, người đã đảm nhận công việc điệp vụ ngầm trong suốt thời gian qua.”
Lâm Nghị ở bên bên tiếp lời: “Chúc mừng Giám đốc Triệu được thăng chức Bộ trưởng!” Bầu không khí lúc này cũng thoải mái hơn hẳn.
Khuôn mặt Giám đốc Triệu nở nụ cười không thể che giấu, chuyện thăng chức ở độ tuổi này hoàn toàn dựa vào công lao của lớp trẻ bên dưới.
Ông ấy vẫy tay với Lâm Nghị: “Công việc lần này về cơ bản đã kết thúc, các vấn đề tiếp theo có thể giao cho những bộ phận khác trong cục chúng ta xử lý là được, những người tham gia hoạt động như Kiều Triết, Hà Minh Thịnh và Ngô Uyển Kiệt vân vân, được phê chuẩn nghỉ phép.”
Lâm Nghị ở một bên bỗng nhiên trở nên trầm mặc, Hà Minh Thịnh quay sang hỏi: “Sao anh lại không đi?”
“Ba tôi không đồng ý cho tôi tham gia hành động ở nước ngoài, tôi là con trai duy nhất trong gia đình, họ sợ tôi chết thì sau này chẳng có ai hương khói, rồi không có mặt mũi nào đối diện với tổ tiên.” Anh ấy nghiêm túc trình bày những quan niệm mang tính truyền thống trong gia đình mình.
Mễ Hạo ngồi bên phải lên tiếng: “Đội trưởng Hà vẫn chưa biết đúng không, Lâm Nghị chuẩn bị kết hôn