Thích Từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đồng thời vươn vai, nói: “Được rồi, về cơ bản là đã kết thúc, đối phương đã đưa ra lời xin lỗi.”
Hạ Diệp kinh ngạc nhìn thư xin lỗi ở vị trí thứ hai trên màn hình: “Cũng nhanh đó chứ!”
“Thông thường khi bộ phận quan hệ công chúng giải quyết thất bại, hoặc không thể thực hiện được ý đồ, thì việc đưa ra lời xin lỗi là phương án cuối cùng, vì dù sao nó cũng giành được số ít thông cảm và giảm thiểu thiệt hại.” Thích Từ giải thích.
Kiều Triết bổ sung thêm: “Và tất cả đều do bộ phận quan hệ công chúng viết.”
Hạ Diệp bĩu môi, nhìn những bình luận không ngừng nhảy lên trên màn hình, hầu hết đều là những lời chửi rủa, trút giận với gia tộc quyền thế, dù sao thì việc cô làm được cũng chỉ đến được đến đây mà thôi…
“Về nhà thôi, về việc truy tố Hà Tụng, tòa án đã thụ lý, sớm nhất cũng phải một tháng mới nhận được giấy gọi hầu tòa.” Kiều Triết nói với cô.
Thích Từ xoa xoa sống mũi gần vị trí hốc mắt: “Đội trưởng Kiều, Cục quản lý không gian mạng Trung ương lần này không can thiệp vào, dựa vào tầm ảnh hưởng của nhà họ Lâm và nhà họ Hà thì không thể có chuyện không làm được việc nhỏ này.”
Anh suy tư một lát: “Nhà họ Lâm đã đứng trước được bậc cuối cùng của vị trí cao nhất, vậy nên người có thể xuất chiêu này chắc chắn là người trên nữa.”
Hạ Diệp nghe xong như người đứng trong sương mù: “Người bên trên nữa?”
Thích Từ vừa đeo lại kính vừa nói: “Dưới thể chế tập quyền trung ương, quyền lực như một chiếc kim tự tháp và người ngồi trên cùng mới là người nắm quyền thực sự.”
Kiều Triết đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh nhướng mày hỏi anh ta: “Hiện tại chủ tịch Quận ủy tái đắc cử nhiệm kỳ thứ hai?”
“Chủ tịch Quận ủy có thể phục vụ trong hai nhiệm kỳ liên tiếp sao?” Hạ Diệp cắt ngang.
Thích Từ há miệng, trong đầu suy đoán quanh quẩn, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
Kiều Triết mặt không biến sắc, nói thay anh ta: “Đầu sỏ chính trị, người thực sự nắm quyền nằm ở phía sau, người được ngồi vào vị trí hiện tại chỉ là con rối.”
Thích Từ ngay lập tức nói: “Và Lâm An Khang không phải một người tình nguyện nghe theo người khác!”
Nét châm biếm xuất hiện trên gương mặt người đàn ông: “Ông ta vốn dĩ không phải là người trong gia tộc quan chức, chỉ dựa vào hai bàn tay để leo lên được đến vị trí hiện tại, nhưng tiếc là tham vọng của ông ta đã bị phơi bày quá sớm.” Huyết thống không đủ chính thống, tất nhiên là “bên trên” sẽ không yên tâm tiếp tục giao quyền cho người ngoài.
“Ý anh là ông ta sẽ không được chọn trong cuộc bầu cử lần này?” Lượng thông tin quá lớn, khiến Hạ Diệp vô cùng khó hiểu.
Thích Từ vừa gật đầu biểu thị đồng ý với Kiều Triết vừa nói: “Được, nếu như ông ta tiếp tục nằm gai nếm mật thêm vài năm thì chắc hẳn sẽ được bầu, một người ngoài có thể lọt vào hệ thống nếu không bày tỏ lòng trung thành tuyết đối với người trong những gia tộc quan chức lâu đời, thì rất khó tiến lên, khiến ông ta trùng chân thực sự là việc chỉ cần làm trong giây lát.”
“Làm thế nào để bày tỏ lòng trung thành?” Cô hỏi.
Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của Kiều Triết, anh hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Khiến đôi tay của mình dính đầy màu tươi, càng nhiều sẽ càng chứng tỏ được lòng trung thành của mình.”
Vẻ mặt Hạ Diệp vô cùng nghiêm túc lắng nghe, không ngờ anh lại nói một câu như vậy, liền thay đổi sắc mặt trừng mắt nhìn anh.
Người đàn ông vươn lòng bàn tay to lớn nhéo má cô một cái: “Đùa thôi mà.” Sau đó anh liếc mắt lên nhìn đồng hồ trên tường: “Đi, về thôi.”
Thích Từ đứng bên cạnh khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười bình tĩnh: “Về thong thả, đội trưởng Kiều.”
Kiều Triết thuần thục vẫy vẫy tay, sau đó nắm tay Hạ Diệp chuẩn bị rời đi.
Hạ Diệp đứng ở cửa, quay đầu lại hỏi Thích Từ: “Còn chưa biết bên anh thu phí thế nào, gửi báo giá vào mail cho tôi nhé, lát nữa tôi sẽ nhắn địa chỉ email cho anh.” Cô nói xong lại lắc lắc chiếc điện thoại đang cầm trong tay.
Thích Từ liếc nhìn Kiều Triết một cái, mở miệng định nói gì đó lại thôi.
Hạ Diệp nhướng đôi mày mỏng: “Anh muốn nói gì cứ nói, suốt ngày cứ phải nhìn anh ấy làm gì, tôi đã nói rồi, tôi sẽ trả tiền, hay là lo tôi trả không nổi?”
“Hạ tiểu thư, cô là bạn của đội trưởng Kiều…” Anh ta nói.
“Đây là hai việc hoàn toàn khác nhau, anh cũng là bạn của anh ấy mà.” Mặc dù không nói câu tiếp theo, nhưng rõ ràng là cô không thích mắc nợ ai và bản thân cô cũng không muốn phải nợ ân huệ của người khác nếu việc đó có thể giải quyết bằng tiền.
Bờ vai Thích Từ hơi trùng xuống, anh ta nói thẳng: “Đội trưởng Kiều là cổ đông lớn nhất của công ty chúng tôi.”
Hạ Diệp á khẩu, đờ đẫn quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình, nếu còn tiếp tục kiên quyết thì đúng là không nể mặt anh chút nào.
Kiều Triết thấy vậy liền gãi gãi lông mày, rồi kéo cô rời đi.
Hạ Diệp nhìn người đàn ông đang bước phía trước, những lời vừa rồi của mình quả thực có hơi thẳng thắn quá mức, vì vậy cô chọn cách đánh phủ đầu: “Sao anh không nói cho em biết sớm?”
“Vốn dĩ định lát nữa về sẽ nói với em, nhưng không ngờ em lại sòng phẳng như vậy.”
Anh nói với giọng lạnh lùng, như thể có chút đau lòng, đột nhiên Hạ Diệp nhận ra rằng mình vẫn chưa thoát khỏi tật xấu đó, liền vội vàng ôm cánh tay anh làm nũng: “Là do em không biết mà, chỉ là em không muốn anh phải mắc nợ ân tình người khác mà thôi.”
Hai người đi tới thang máy, Hạ Diệp quan sát biểu hiện của anh qua gương, đồng thời tựa đầu vào vai anh: “Anh giận rồi sao?”
Kiều Triết hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra: “Không giận.”
“Anh nói dối.”
Khuôn mặt nghiêm nghị của Kiều Triết vẫn không hề thả lỏng, anh cúi đầu nhìn cô một cái, mỉm cười đáp: “Không lừa em.” Vừa dứt lời, anh lại tiến gần đến thì thầm vào tai cô: “Có cần anh chứng minh không?” Lòng bàn tay to lớn đang ôm eo cô đột nhiên siết chặt, nụ cười của người đàn ông cũng dần dần trở nên xấu xa.
Một hơi thở ấm áp phả vào tai Hạ Diệp, giọng nói trầm thấp đem theo vài phần phấn khích, như muốn cuốn người nghe vào trong, cô liếc nhìn chiếc camera gắn trên đỉnh đầu, đồng thời đè lại bàn tay muốn di chuyển của người đàn ông: “Không cần!”
Chuông báo thang máy vang lên, nút đỏ B1 vụt tắt, cửa thang máy từ từ thu lại về hai phía.
Hạ Diệp dừng lại, vội vàng nói: “Đợi một chút, em muốn đi vệ sinh, anh ra lấy xe đi, lát nữa em ra cổng trên lầu một đợi anh.” Cô nói xong liền đưa chiếc ba lô màu trắng trên vai cho anh.
Kiều Triết gật đầu, nhận lấy đồ rồi sải bước ra ngoài.
Hạ Diệp lại ấn nút lầu một, cảm thấy có chút khẩn trương, hai chân nhịn không được khẽ run.
Đại sảnh rộng lớn vốn đã không còn bóng người, chỉ có một nhân viên trực ban ở quầy, Hạ Diệp lon ton chạy chậm về phía nhà vệ sinh trong góc.
Bên ngoài đèn đường sáng trưng, trên đường cũng không có quá nhiều xe cộ đi lại, có lẽ do đã là gần nửa đêm, nên cửa xoay phía trước đã đóng, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Hạ Diệp chuẩn bị ra ngoài bằng lối cửa hông, thì đột nhiên