Kiều Triết liếc nhìn cửa sổ ở cuối hành lang, tối đen một khoảng, thỉnh thoảng có vài tia sáng quét qua, cuộc tổng tuyển cử sắp diễn ra, gần đây hệ thống an ninh đều được bố trí mã hóa, nhiệm kỳ lần trước cách đây bốn năm cũng không thấy bày binh bố trận như vậy, xem ra lần này các ông lão thực sự rất không chắc chắn.
“Tôi vào trong nói với cô ấy vài câu.” Kiều Triết nói với hai người đứng ngoài cửa.
Hai người đàn ông đồng thời nhìn nhau, vừa tự hỏi liệu anh có cướp người đi mất hay không, lại vừa sợ khiến sự việc diễn ra quá căng thẳng khi đó sẽ khó giải quyết.
Dường như Kiều Triết đã đoán được đối phương đang nghĩ gì: “Tôi không mang cô ấy đi đâu, chỉ vào nói với cô ấy vài câu thôi, hai người mang người đi mà chẳng thông báo lấy một tiếng, đồng thời cũng không có kế hoạch hại người, chứng tỏ rằng bên trên của các anh vẫn chưa quyết định được nên làm gì tiếp theo với cô ấy, nếu bên trên đã giao việc này cho ông nội, thì chắc chắn đã cân nhắc đến quan hệ của cô ấy với tôi, trong nhà của tôi, tôi vào trong nói với cô ấy vài câu cũng đâu phải là yêu cầu gì quá đáng?”
Đôi lời đã làm sáng tỏ vấn đề, tuy không tham gia vào chính sự nhưng không có nghĩa là anh không biết gì, cũng không có nghĩa là anh nguyện ý làm con cá để người ta đem lên thớt giết thịt.
Một người đàn ông liếc nhìn người đứng bên cạnh mình, sau đó lùi lại một bước, nhường chỗ trống cho anh bước vào.
“Cảm ơn.” Kiều Triết khẽ gật đầu cảm ơn rồi mở cửa vào phòng.
Căn phòng trống không, trong phòng tắm vang lên tiếng nước bắn tung tóe.
Tại môi trường xa lạ, vật dụng xa lạ, dụng cụ vệ sinh cá nhân đều là đồ mới tinh dùng một lần, Hạ Diệp không định tắm rửa chậm rãi, cô chỉ muốn xong xuôi thật nhanh để ra ngoài, mong chờ đến ngày mai, lúc này cô vẫn đang băn khoăn, rốt cuộc là Kiều Triết có biết việc này hay không, nếu không biết chắc hẳn anh đang vô cùng lo lắng.
Sau khi dội sạch chút bọt cuối cùng trên người, cô đem áo choàng tắm treo trên tường mặc vào, lại nghe thấy bên ngoài phòng tắm có tiếng gõ của, đột nhiên trở nên cảnh giác: “Còn có chuyện gì sao?”
“Là anh.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Diệp âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, từ bên trong mở cửa ra, nhìn thấy anh đang đứng trước mặt, liền vô thức chạy lại ôm chầm lấy anh.
Kiều Triết vòng qua eo cô, bế cô đến bên giường.
Cô ôm lấy cổ người đàn ông thì thầm bên tai anh hỏi: “Chuyện này là thế nào, tại sao bọn họ lại bắt em đến đây, tại sao ông nội anh lại muốn gặp em?”
Người đàn ông đặt cô lên giường: “Có chút phức tạp.”
“Lẽ nào là vì nhà họ Lâm?”
Kiều Triết gật đầu: “Đây không phải ý của một mình ông nội, em không mấy am hiểu về tình hình chính trị trong nước, đại khái là những người nắm quyền phía sau vẫn muốn tiếp tục nắm quyền, mà Lâm An Khang không phải là người bọn họ muốn đẩy lên, vì vậy tình cờ em lại đụng trúng họng súng đó, nên bọn họ muốn dùng chuyện của em để làm cái cớ khiến nhà họ Lâm càng thêm khốn đốn.”
“Họ muốn làm gì?”
“Muốn để em mất tích một thời gian, cho đến khi cuộc bầu cử kết thúc.”
Vẻ mặt Hạ Diệp lập tức thay đổi, đây chẳng phải bản thân cô đã biến thành con tốt trong nhóm chính trị gia này rồi sao? Mặc dù cô không quan tâm nhiều đến chính trị, nhưng cô cũng chẳng muốn phải hy sinh thời gian của mình để hoàn thiện cho người khác, cô đâu phải là thánh mẫu, ở đó chịu trận.
Hạ Diệp nhắm mắt lại, bình tĩnh đảo mắt một cái: “Mấy gia tộc quyền thế các anh lúc nào cũng giở trò thao túng thế giới bên ngoài một cách vô cùng đáng ghét, anh có biết hay không?”
“Biết, bọn họ cũng biết, bọn họ đều biết.” Anh đã dùng từ bọn họ để tỏ rõ lập trường của mình.
Hạ Diệp biết mình không nên tức giận với anh, nhưng sự việc phát triển tới bước này quả thực cô không thể nào ngờ tới được, đối với sự suy sụp của nhà họ Lâm cô cũng hoàn toàn thở ơ, giở trò với cô là Lâm Phỉ Phỉ, chẳng hề liên quan gì đến gia đình họ Lâm, nhưng đột nhiên lại bảo cô giúp người khác đạt được mục đích, cộng sức cho nhóm giàu có cầm quyền, không có chuyện đó đâu, vì họ chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.
“Em phải ra ngoài.” Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng nổ.
Xung quanh lập tức phát ra tiếng còi báo động, tiếp đến hai người ở của cũng xông vào.
Kiều Triết lập tức đến gần cửa sổ quan sát, anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người đột kích! Trước tiên hãy rời khỏi đây đã.” Một trong số hai người họ lên tiếng.
Hạ Diệp không hiểu sự phức tạp trong các mối quan hệ, nhưng vào lúc này, cô mới thực sự nhận ra, mọi chuyện không đơn giản như mình tưởng tượng, quả thật là có thể mất mạng, tiếng súng vừa rồi là hoàn toàn có thật.
Kiều Triết nhìn ánh đèn nhấp nháy xanh đỏ trên chiếc xe tuần tra bên ngoài, đồng thời những lính canh từ bốn phía đang lao về nơi phát ra tiếng nổ, từng tiếng súng trầm đục xé tan màn đêm yên tĩnh.
“Đưa tai nghe cho tôi.” Kiều Triết nói với một người trong số hai người vừa xông vào.
Người đàn ông đưa qua, Kiều Triết vừa đón lấy đeo vào tai, vừa nắm tay Hạ Diệp bước ra ngoài, cô nghe thấy anh dặn dò hai người phía sau: “Các anh đi tìm ông cụ Kiều, cô ấy cứ giao cho tôi.”
Sau đó, anh nói vào tai nghe: “Tôi là Kiều Triết, báo cáo tình hình.”
Hạ Diệp đang đi trên đôi dép dùng một lần đi trong nhà, hai hàng lông mày cau có, không thể thuận lợi trên cả quãng đường đi xuống tầng hầm cùng anh.
Bên dưới tối đen như mực, Kiều Triết không bật đèn, trực tiếp nhập dấu vân tay vào một cánh cửa, rồi kéo Hạ Diệp vào trong.
“Cạch” một tiếng, công tắc bên tường được ấn xuống, đôi mắt đã quen thích nghi với bóng tối đột nhiên có chút khó chịu, theo phản xạ, Hạ Diệp đưa tay lên che đi ánh đèn sáng đến chói mắt, cô chớp mắt hai cái rồi dò xét môi trường xung quanh, hai bên đều có tủ kính, trong tủ chứa đầy súng đạn, trước khi kịp phản ứng lại, Kiều Triết đã lấy một khẩu súng lục nhỏ nhét vào tay cô.
“Cầm lấy, em biết dùng chứ?” Anh nhớ rằng cô từng nói mình đã đến một trường dạy bắn súng tư nhân để tập luyện.
Hạ Diệp nhìn khẩu súng P238 trên tay, kết cấu nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên, đây rõ ràng là ấn bản của một nhà sưu tầm, cô chuyển sự chú ý sang Kiều Triết và thấy anh đang đeo một khẩu súng lục vào thắt lưng, tiếp đến lại lấy thêm một khẩu súng dài khác, xem ra là khá nặng.
“Tình hình thế nào?” Hạ Diệp dành ra chút thời gian đặt câu hỏi.
“Nhà