Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ mười lăm: "Happy birthday to you."
;;;
Ngày 12 tháng Tám là sinh nhật đứa con đầu lòng của Quan Ninh, với tư cách là cậu nó, Quan Cạnh đã mua chiếc ô tô điều khiển cực ngầu cực đỉnh cho cháu, cũng nhân tiện ăn bữa cơm với gia đình chị gái.
Đứa cháu nhỏ nũng nịu trong lòng cậu; thực ra Quan Cạnh hoàn toàn chẳng hiểu thằng bé nói gì, nhưng điều này sao có thể ngăn cậu phối hợp diễn tuồng cùng nó: "Ồ, vậy hả...!Ghê nhờ!"
Anh rể vừa bóc đậu nành Nhật, vừa nhìn hai cậu cháu nói chuyện với nhau: "Quan Cạnh, nếu em thích trẻ con như vậy, tốt nghiệp rồi làm một đứa đi."
"Vậy cũng phải có người chịu cưới chứ." Quan Ninh nói thẳng.
"Hai chục tuổi đầu mà không có mảnh tình vắt vai, đây là thể loại độc thân từ trong bụng mẹ giới trẻ hay nói này."
"Chị gái yêu dấu," Quan Cạnh mặt mày bí xị.
"Chị nỡ lòng nào nói với em trai yêu dấu của mình như vậy chứ?"
"Chưa quen ai luôn à?" Anh rể vẫn không tin.
"Em cao to đẹp trai, còn biết đánh bóng rổ, sao thiếu người thích được?"
"Ừ, sao thiếu người thích được.
Từ cấp hai, em đã thấy nó mỗi ngày nhận được ít nhất sáu, bảy lá thư tình." Quan Ninh bĩu môi.
"Chẳng biết sao mà không ưng ai cả."
"Sao trăng gì chị ơi." Quan Cạnh nói.
"Em chưa gặp được người mình thích thôi."
"Đại học là thời điểm tốt nhất để bắt đầu một mối quan hệ mới.
Ra ngoài chơi nhiều hơn đi em, rồi sẽ gặp được người mình thích." Anh rể đưa bát đậu nành cho con, ngờ đâu thằng bé nhất mực ôm rịt lấy cổ Quan Cạnh.
Quan Cạnh nhìn mái đầu lờ phờ của cháu trai, đoạn cười: "Em thực ra đang thích một người, nhưng...!người đó không thích em."
"Thật ư?" Quan Ninh tròn mắt.
"Hồi nào? Bạn cùng lớp hả?"
"Yên tâm đi ạ." Quan Cạnh thôi nói, nâng niu bàn tay mềm mại như búp măng non của cháu.
"Chờ người đó đồng ý, em sẽ nói cho chị biết."
"Có cần anh chỉ cho em hai chiêu không?" Anh rể cười, nhìn Quan Ninh.
"Năm đó anh dùng đủ mọi chiêu trò mới tán đổ chị em, tích lũy được không ít kinh nghiệm quý báu đấy."
"Kinh nghiệm của anh không dùng được đâu." Quan Cạnh từ chối, nghiêm túc rằng.
"Nhưng thiếu kinh nghiệm cũng không sao, quan trọng là xem em có chân thành hay không."
Đứa cháu nhỏ thình lình "A" lên, sau đó thốt lung tung hai ba câu gì đấy, như thể đang nhại lại lời của cậu nó.
Quan Ninh cũng đập bàn, "Đúng! Nếu em thực sự thích người ta, em nhất định sẽ dốc lòng dốc sức làm mọi thứ chỉ để đổi lấy một nụ cười ngàn vàng khó mua.
Nếu đã nhận thức được điểm này, vậy sớm muộn gì em cũng có thể tán đổ.
Bây giờ xem như hai anh chị chúc em thoát ế trước, congrats!"
Anh rể bật cười, nhưng cũng nâng cốc: "Congrats."
Quan Cạnh cụng cốc với từng người, và như thể hiện quyết tâm, cậu uống một hơi cạn sạch cốc bia.
Gần đến giờ đóng cửa, cửa hàng lại đột ngột mất điện.
Công tắc chính ở bên ngoài; Phó Tam Sinh bèn cởi tạp dề ra ngoài xem, phát hiện sập cầu dao nên kéo công tắc lên.
Ơ, sao cửa sổ vẫn tối mịt vậy nhỉ?
Phó Tam Sinh vừa nghĩ về tủ điện vừa trở lại cửa hàng.
Anh mở cửa, nói: "Chắc rò rỉ điện ở đâu đó, chờ chốc nữa..."
"Happy birthday to you, happy birthday to you.
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you!"
Trình Tuệ từ từ đẩy chiếc bánh ra khỏi bếp, và hát một bài chúc mừng sinh nhật kinh điển, theo sau cô là những nhân viên trong cửa hàng.
Trên bánh ghim rất nhiều cây nến, thắp lên vầng sáng ấm áp mờ mờ.
"Chúc mừng sinh nhật, anh Tam!"
"Chúc anh Tam sinh nhật vui vẻ, mãi mãi tuổi mười tám!"
"Chúc mừng sinh nhật, ông chủ! Chúc ông chủ tiền vào như nước!"
Phó Tam Sinh cười, vẫy tay ra hiệu cho họ hãy ngừng hò hét.
Đến khi không gian dần yên tĩnh, anh nói: "Cảm ơn mọi người.
Hôm nay tôi quên mất là sinh nhật của mình, mời mọi người ăn tối nhé."
Cửa hàng rộn ràng trở lại, và sau khi tiếng reo kết thúc, họ giục Phó Tam Sinh mau mau ước nguyện.
Phó Tam Sinh nhắm mắt, chắp tay và