Phó Tam Sinh cứ như mắc kẹt trong khoảng không trong vài giây sau khi Quan Cạnh hỏi câu này.
Anh chẳng thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào xung quanh mình, hơi thở không đều, nhịp tim hỗn loạn.
"Anh..."
Anh mấp máy môi, trong lòng đã có câu trả lời.
Quan Cạnh đột nhiên buông tay anh ra, thấp giọng: "Em nói đùa thôi, anh Tam.
Thì...!phim vừa khéo đến cảnh tình cảm, anh đừng tưởng thật."
"Gần đây xảy ra nhiều chuyện, anh không cần phải nghĩ đến việc này." Cậu ghé sát vào tai Phó Tam Sinh, giọng nhẹ nhàng mà trong trẻo.
"Tương lai còn dài, em sẽ luôn chờ anh."
Rạp chiếu quá tối, Phó Tam Sinh chẳng nhìn rõ biểu cảm của cậu.
Liệu em ấy có thực sự nói đùa, hay em ấychỉ giả vờ vì sợ phải nghe thấy câu trả lời không như ý?
Kết phim, nam nữ chính nhận ra lòng mình qua việc giúp đỡ lẫn nhau.
Họ hoán đổi linh hồn và chính thức trở thành một nửa của đối phương.
Họ trao nhau cái ôm nơi lần đầu gặp gỡ.
Họ nhắc về ấn tượng đầu tiên đã tồi tệ cỡ nào.
Họ cười, rồi ôm siết lấy nhau.
Và ngay phía sau họ, một cặp trai gái không thôi đấu khẩu rơi phịch xuống nước.
Đó cũng là nơi nam nữ chính rơi vào nhau ở đầu phim, bước lên con đường hoán đổi linh hồn.
Câu chuyện kết thúc tại đây và, khi màn hình tối đi, ending song vang lên với giai điệu réo rắt vui tươi.
Mọi người lần lượt đứng dậy ra ngoài.
Quan Cạnh theo sau Phó Tam Sinh, trên tay vẫn ôm hộp bỏng ngô đã hết.
Cậu lẩm bẩm: "Em thấy cảnh cuối phim khá thú vị, giống như một vòng tròn không hồi kết vậy.
Nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc, biết đâu còn có phần tiếp theo."
Phó Tam Sinh tảng lờ cậu, vùi đầu đi thẳng về phía trước.
Giữa khi chờ thang máy, Quan Cạnh rốt cục nhận ra có điểm lạ thường.
Cậu nhích lại gần Phó Tam Sinh, nói nhỏ: "Anh sao vậy, anh Tam? Anh không vui ạ?"
"...!Không." Phó Tam Sinh chỉ vào hộp bỏng ngô trong ngực Quan Cạnh.
"Em muốn mang về làm kỷ niệm ư?"
"Hả?" Quan Cạnh sửng sốt, đoạn bật cười.
"Em quên mất.
Hồi nãy em đã dặn bụng ra ngoài nhớ bỏ rác, sao em lẩm cẩm vậy nhỉ?"
Quan Cạnh ép phẳng hộp bỏng ngô, gấp lại làm tư ôm trong ngực.
Rồi cậu ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngốc nghếch với anh.
Phó Tam Sinh nhìn cậu, chẳng hiểu sao đột nhiên nhớ đến câu hỏi không đầu không đuôi trong rạp phim vừa rồi.
Anh phiền vì thấy mình nhút nhát, cũng bực bội vì kéo dài thời gian quá lâu.
Anh oán than về sự bất công: Tình yêu và hôn nhân giữa các đôi dị tính là chuyện bình thường, cớ sao việc hai người đàn ông bên nhau là trái với luân lý lẽ phải? Anh tự trách mình sao mà hèn nhát, dẫu đã biết Quan Cạnh không sợ trời không sợ đất nhất định đồng hành cùng anh trên con đường này, anh vẫn cứ do dự.
Quan Cạnh nheo mắt nhìn dáo dác khắp nơi trong ánh đèn lờ mờ dưới bãi đỗ tầng hầm mà chẳng thấy xe của Phó Tam Sinh đâu.
Cậu hỏi: "Anh Tam đỗ xe ở đâu vậy?"
Phó Tam Sinh lấy chìa khoá nhấn nút, một chiếc Volkswagen đỗ cách đó không xa nháy đèn hai lần.
Quan Cạnh dợm bước về vị trí đó, Phó Tam Sinh bỗng nhân lúc này nắm lấy tay cậu.
"Không phải ở đó ạ?" Quan Cạnh những tưởng Phó Tam Sinh đang nhắc mình nhầm hướng.
"Em thấy đèn sáng."
"Anh muốn nói với em vài lời." Phó Tam Sinh bảo.
"Ở đây ạ?" Quan Cạnh chớp mắt.
"À, được.
Anh nói đi, em nghe."
Phó Tam Sinh hít sâu, buộc mình không được chùn bước: "...!Vừa nãy ở trong rạp em có hỏi anh.
Hỏi anh đã, đã thích em chưa."
"Giờ anh sẽ trả lời em...!Là rồi."
Hai người đồng thời im lặng.
Bàng hoàng, ngất ngây, không thể tin được.
Đủ loại cảm xúc đầy ắp trong Quan Cạnh.
Cậu ngỡ ngàng đứng sững nơi đó và hệt như