Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ bốn mươi chín: "Nếu không đồng ý, em hôn anh chết đó."
;;;
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Quan Cạnh, phòng hai giường đơn đã được thay thế bằng một giường đôi.
Phó Tam Sinh tựa vào đầu giường đọc tiểu thuyết, mới lật chừng hai trang, Quan Cạnh đầu tóc ướt nhẹp đã đi ra từ phòng tắm.
Chẳng buồn đoái hoài đến người ngợm còn đang nhỏ nước, cậu lao vào Phó Tam Sinh như hổ đói lâu ngày, ấn vai anh mà hôn lấy hôn để.
Bao nhiêu cái lạnh đều bị Quan Cạnh "hất" hết vào mặt, Phó Tam Sinh lại vẫn dịu dàng ôm cổ cậu, tập trung vào chiếc hôn của hai người.
Họ hôn nhau thật lâu thật lâu; đến khi Quan Cạnh ghìm lòng chẳng đặng hôn cổ và xương quai xanh, tay còn luồn vào trong vạt áo m ơn trớn vòng eo của mình, Phó Tam Sinh mới thở gấp, bảo: "Được rồi, bé Quan...!Em thực sự muốn làm hết tất cả các bước trong hôm nay à?"
Quan Cạnh bèn hơi nhổm dậy nhìn chằm chằm Phó Tam Sinh.
Thế là cậu lại nhịn không nổi, thơm vài phát lên cằm anh: "Em không định...!làm bây giờ.
Em chưa chuẩn bị cái đó, vả lại nơi này cũng không phù hợp."
"Em chỉ rất muốn rất muốn hôn anh.
Ừ thì, còn muốn vuốt v e anh nữa." Quan Cạnh bổ sung.
"Có lẽ vì khổ tận cam lai nên em quá khích.
Mà anh Tam à, hôn nhiều quá sẽ nghiện ư? Em cảm thấy mình có thể thức trắng đêm chỉ để..."
"Em câm miệng cho anh." Phó Tam Sinh bịt miệng cậu, tránh cho ai đó nói nốt phần còn lại.
"Lấy máy sấy qua đây, em bị cảm mà còn để tóc ướt."
"Vâng." Quan Cạnh đáp, nhưng vì Phó Tam Sinh đang bịt miệng nên chỉ có thể phát ra tiếng ậm ừ be bé.
Chợt, một ý tưởng xẹt qua trong đầu, cậu liền mím môi, m*t mạnh lòng bàn tay Phó Tam Sinh một tiếng rõ lớn.
Phó Tam Sinh ngỡ ngàng, vành tai vốn đã hồng và nhờ cái m*t ấy mà đã chuyển hoàn toàn sang đỏ thẫm.
Anh vội buông ra, hắng giọng: "...!Em nói mình chưa từng quen chưa từng thích ai, thế sao giỏi chòng ghẹo quá vậy?"
"Há há..." Quan Cạnh nhảy phốc xuống giường, với lấy máy sấy nhét vào lòng Phó Tam Sinh.
"Riêng anh, không cần thầy dạy cũng hiểu.
Anh sấy tóc cho em nhé?"
"Ừ." Phó Tam Sinh gật đầu, vỗ nhẹ lên mép giường.
"Ngồi xuống đây."
"À, anh Tam, hình như trên đường tới Đình Vụ anh có nói ngày mai về quê?" Máy sấy át tiếng Quan Cạnh, cậu đành lớn giọng.
"Hay, anh về thẳng Du Thành ạ?"
"Về quê." Phó Tam Sinh xoa đầu Quan Cạnh, lòng bàn tay có cảm giác ngưa ngứa, có lẽ vì chất tóc thô thô cứng cứng của cậu.
"Mặc dù người thân không còn nhưng chí ít vẫn nên về thăm bố mẹ."
"Em đi cùng anh nhé." Quan Cạnh nói.
"Em cũng muốn ra mắt gia đình anh trong dịp năm mới."
Phó Tam Sinh nhoẻn miệng cười, cốc vào đầu Quan Cạnh: "Thanh Minh rồi đi.
Kỳ nghỉ đông của em vẫn chưa hết, cứ ngoan ngoãn ở nhà chơi với bố mẹ."
"Vâng." Bé ngoan Quan Cạnh gật đầu, rồi lại sực nghĩ tới chuyện khác.
"Anh Tam, khai giảng vào em muốn chuyển đến ở cùng anh."
Quan Cạnh tóc ngắn, nên chẳng mấy chốc đã hong khô.
Phó Tam Sinh tắt máy sấy, rút phích cắm và cất nó vào tủ.
"Anh không phản đối việc em chuyển đến, nhưng chờ đến khi thời tiết ấm hơn đi đã.
Bây giờ trời rất lạnh, sáng tối chạy đi chạy v..."
"Không sao, em không sợ lạnh!" Quan Cạnh ngắt lời anh.
Thấy anh ngồi xuống giường, cậu bèn cúi người ôm eo Phó Tam Sinh.
"Em và anh chính thức có nhau rồi, cũng xem như chính thức bước vào giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.
Anh đang tâm cho chúng mình yêu xa ư?"
"Từ trường em đến Xuân Hi Viên đi xe buýt cũng chưa mất mười lăm phút nữa kìa." Phó Tam Sinh dở mếu dở cười.
"Em có hiểu lầm gì về khái niệm "yêu xa" à, bé Quan?"
"Em mặc kệ, dù