Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ năm mươi bảy: "Quan Cạnh đối với cô quan trọng thế nào, với tôi cũng thế."
;;;
Không phải khen chứ những bài giảng của vị giáo sư Đầu Hói có thể sánh ngang với tiết Hán cổ hồi trung học.
Và đến lần thứ N, khi giáo sư cầm chai Nongfu Spring cạnh bàn để bổ sung nước bọt đang trên đà cạn kiệt, Quan Cạnh rốt cục chịu hết nổi lẻn ra từ cửa sau giảng đường.
Đến Tam Ngọn thì đúng boong năm giờ.
Trong cửa hàng chẳng còn mấy người, chỉ có hai bàn các cô gái trẻ đang ngồi ăn bánh nói chuyện khe khẽ bên cửa sổ.
Quan Cạnh quen đường quen nẻo vào phòng nghỉ, vừa định gõ cửa Trình Tuệ đứng sau đã lên tiếng:
"Tiểu Quan hả? Khỏi gõ, anh Tam không có ở đây."
Quan Cạnh quay đầu, trông thấy Trình Tuệ bưng cả khay pudding đi ra.
Cậu vội tiến lên đỡ, "Anh Tam đi đâu rồi ạ? Anh không có nói với em mình đi ra ngoài."
"Em chưa biết gì hở?" Trình Tuệ giở giọng thần bí.
"Chiều nay có chị gái đến tìm anh Tam, xinh lắm.
Anh Tam đi theo người ta rồi...!Chậc chậc chậc, anh Tam xem như vạn tuế nở hoa, đúng là không dễ dàng."
"..."
Vạn tuế có nở hoa cũng là vì em, liên quan quái gì đến con gái nhà người ta? Anh Tam không thèm quan tâm đ ến những sinh vật khác giới đâu, chị hiểu không ạ? Còn nữa, dạo này em đến cửa hàng rất thường xuyên, ngày nào cũng kè kè theo anh Tam, ngày nào cũng show ân ái trước mặt chị, nỡ lòng nào chị vẫn không nhận ra em mới là nửa kia của anh Tam?
Lần sau em hôn anh Tam trước mặt chị cho coi.
"Tiểu Quan, sao trông em không vui lắm?" Trình Tuệ vốn tưởng rằng Quan Cạnh sẽ cùng mình háo hức tám chuyện, nhưng chẳng biết sao cậu đột nhiên thất thần, mặt mày còn xụ xuống.
"Sao vậy? Thấy bạn bè có người yêu, chạnh lòng hở? Vậy em mau mau lên, tranh thủ tìm cô nào đi."
Quan Cạnh rầm rì, ỉu xìu: "Em đi trước đây, chị Tiểu Tuệ.
Chị làm gì làm đi."
Trình Tuệ còn chưa kịp nói "Có chuyện gì muốn nhắn với anh Tam thì cứ bảo chị, lát chị truyền lời cho" thì Quan Cạnh đã sải bước ra khỏi cửa hàng.
Cậu vừa gọi cho Phó Tam Sinh vừa đi về phía trạm xe buýt, song tiếng chuông chờ đã reo cả hồi mà chẳng ai bắt máy, mãi đến khi Quan Cạnh chuẩn bị cúp điện thoại gửi tin nhắn WeChat, cuộc gọi mới được kết nối.
"Alo," Một giọng nữ the thé phát ra từ ống nghe.
"Cậu tìm ai?"
Quan Cạnh sững người.
Sau chừng mười giây, cậu ngập ngừng lúng búng: "...!Chị?"
"Trời, sao em biết hay vậy?" Quan Ninh thôi bóp giọng, tiếng nói trở về bình thường.
"Chị thấy mình có năng khiếu giả giọng lắm mà, rõ là khác một trời một vực với giọng thật."
"Em biết chị hơn hai chục năm, chị gái yêu dấu của em ạ.
Chị thở thôi em cũng nhận ra." Quan Cạnh nói.
"Sao điện thoại của anh Tam nằm chỗ chị? Chị đến Du Thanh rồi hả? Chị tìm anh Tam làm gì?"
"Em nhìn lại mình đi, lo cái gì hả? Chị có phải yêu quái đâu, ăn thịt được anh Tam của em chắc? Người nhà với nhau, không cho chị liên hệ anh Tam vun vén tình cảm à?" Quan Ninh tức xì khói.
"Nay có đi học không? Có tiết không?"
"Em đang ở trạm xe buýt trước cửa hàng Tam Ngọn, hôm nay hết tiết rồi." Quan Cạnh trả lời.
"Chị Tiểu Tuệ nói với em, có cô nào xinh đẹp dụ anh Tam đi mất.
Em hết hồn hết vía, ai ngờ là chị."
"Con bé này biết nhìn người đấy." Quan Ninh cười.
"Chị và anh Tam của em đang ở quán cafe cách cửa hàng không đến hai trăm mét.
Tới đây đi, chị cũng có chuyện muốn nói với hai người."
"OK," Quan Cạnh gật đầu.
"Em tới ngay."
Quán cafe rất yên tĩnh.
Vị trí mà Quan Ninh và Phó Tam Sinh đang ngồi nằm trong cùng, xung quanh đầy những chậu cây, rất khuất, Quan Cạnh phải vòng vèo một hồi mới tìm được.
Phó Tam Sinh ngước mắt, thấy cậu bước đi vội vàng với vẻ mặt đanh đanh, nom như sắp tham gia hội nghị quốc tế.
Anh bật cười khẽ, hỏi: "Toạ đàm kết thúc sớm vậy?"
"Đâu, em trốn ra đó." Quan Cạnh ngồi xuống, nắm tay anh dưới bàn.
"Em biết tại sao giáo sư trọc đầu rồi, vì trạng thái giảng bài của thầy giống hệt như tụng kinh, một phiên bản Đường Tăng ngoài đời thực.
Thay vì ngủ gà ngủ gật trong giảng đường, em thấy trốn ra ngoài đến gặp anh còn thiết thực hơn."
Trở tay nắm ngược lại tay cậu, Phó Tam Sinh bỗng phát hiện cổ sơ mi kẻ sọc màu xanh dưới lớp áo khoác.
Anh nhíu mày, "Em chỉ mặc mỗi sơ mi bên trong à? Có biết hai ngày nay là rét tháng Ba không, anh dặn em mặc thêm áo len rồi mà?"
"Không sao, không lạnh lắm." Quan Cạnh hôn lên mu bàn tay, hôn lên những khớp ngón nhô ra của anh.
"Sáng nay em có tìm nhưng không thấy.
Vốn định đánh thức anh dậy tìm giúp em, nhưng trông anh ngủ ngon quá, em không nỡ; vả lại sắp đến tiết, em bèn khoác đỡ cái sơ mi bên trong."
"...!Này này, hai người đủ chưa? Cái kiểu thể hiện tình cảm dành cho đôi lứa mới yêu nhau thế này thì về nhà chơi, OK? Dù kết hôn có con rồi, tôi đây cũng không rảnh ngồi xem hai người nắm tay hôn hít đâu nhé." Cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Quan Ninh thở dài.
"Quả nhiên, em trai có gia đình y như bát nước đổ đi, trong mắt trong tim chỉ toàn người yêu, nào còn thấy chị nữa."
"Em sao mà không thấy chị," Quan Cạnh vội nịnh.
"Chủ yếu hôm nay chị đẹp quá, toả sáng rực rỡ, em không dám nhìn thẳng