Bầu không khí vô cùng xấu hổ đến nỗi ánh mắt ba mẹ nhà họ Thư như những chiếc đèn pha đồng loạt quét đến Đường Hân.
Nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt của họ, chắc chắn đã nhìn thấy Đường Hân hôn cô.
Thư Đồng chảy mồ hôi, lần này tiêu rồi.
Người bình tĩnh nhất là Đường Hân.
Anh nâng cằm đón nhận ánh mắt của bọn họ, sự kiêu ngạo và lạnh lùng tự nhiên, một bộ dạng không thể xâm phạm.
Muôi xào trong tay ba Thư run rẩy, Thư Đồng sợ ông sẽ bất ngờ cho Đường Hân một cái vào đầu.
Ngay lúc mà Thư Đồng nghĩ rằng mình sẽ lên tiếng trước.
Đường Hân bỗng nhiên mở miệng, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, nét mặt rạng rỡ: "Xin chào cô chú, cháu là bạn trai của con gái cô chú - Đường Hân."
Ba Thư sững người, như thể bị nụ cười rạng ngời thu hút, đặt muôi xào xuống: "A, xin chào xin chào, cháu ăn cơm tối chưa, màu vào ăn cùng nhà chú.”
Đường Hân bình tĩnh trả lời: "Dạ."
Thư Đồng hoàn toàn suy sụp, kịch bản khác với sự tưởng tượng của mình, có thể bọn họ cho rằng Đường Hân vừa đến. May mắn là Đường Hân không gọi ba mẹ cô là ba mẹ vợ.
Khi các món ăn được đặt trên bàn, ba mẹ Thư một bên bới cơm, một bên đánh giá Đường Hân đối diện, không khí khó xử lại nổi lên.
Ba Thư ho khan một tiếng: "Tên cháu là Đường Hân đúng không, đang làm việc hay vẫn đang đi học?"
Đường Hân gắp chân gà vào trong bát của Thư Đồng, thoáng quay đầu cười nhìn ba Thư: "Cháu ở Thánh Đức..."
Lập tức Thư Đồng đoạt lời: "Anh ấy làm việc ở công ty Thánh Đức."
"Công ty Thánh Đức?" Ba Thư vuốt cằm, "Ba chưa từng nghe công ty này."
Thư Đồng gặm chân gà, ngượng ngùng cười: "Công ty nhỏ."
Mẹ Thư rất lâu không lên tiếng, đột nhiên mở miệng nói: "Mẹ chỉ nghe trung học Thánh Đức."
Thư Đồng suýt phun thịt gà trong miệng ra.
Ba Thư vẫn vui vẻ trò chuyện với Đường Hân, hai người trò chuyện từ thị trường chứng khoán đến Bitcoin. Lại từ Bitcoin đến tỉ giá Đô-la Mỹ hiện nay, các chủ đề đều là thông tin tài chính mới nhất.
Thư Đồng thầm nghĩ, thằng nhóc này hiểu biết nhiều thật. Chẳng qua anh nói chuyện thì thôi, tại sao dưới bàn lại lén lút cạ vào chân cô ngứa ngáy.
Sau khi ăn xong, Đường Hân liếc nhìn đồng hồ, nhoẻn miệng cười: "Cô chú, 7:30 cháu có việc phải đi, cảm ơn cô chú đã chiêu đãi tối nay."
Ba Thư vỗ đùi, nở nụ cười chân thành: "Công việc gấp phải đi mà. Không sao, cháu là người đầu tiên con gái dẫn về, về sau thường xuyên tới chơi, con gái tiễn bạn trai xuống dưới lầu đi."
Đường Hân cầu còn không được, nắm tay của Thư Đồng đứng dậy khỏi bàn ăn, dáng người cao lớn lộ ra trước mặt ba mẹ Thư.
Ba Thư thầm nghĩ rằng thằng nhóc này vừa cao lớn vừa đẹp trai, xứng đôi với con gái bảo bối của mình, cúi đầu nhìn xuống chiếc quần loe: "Ơ, cái quần này trông quen quá.”
Tim Thư Đồng thắt lại, không xong xong rồi, quần Đường Hân mặc là của ba cô.
Ba Thư quay đầu hỏi mẹ Thư im lặng không nói: