Hai tai Thư Đồng đỏ lên, không cần sờ thử cũng biết nóng thế nào.
Ngụy Tĩnh Hiền cười nham hiểm: "Nói tới bạn trai mặt chị đã đỏ lên rồi, chứng tỏ chị thích anh ta rất nhiều.”
Em họ cô không phải người trong nhà sao? Đương sự đang ở bên cạnh, còn muốn vạn tiễn xuyên tim cô sao?
Thư Đồng giả vờ dùng tay quạt mát: "Nóng quá, sao ở đây nóng vậy?”
Ngụy Tĩnh Hiền lớn giọng nói, anh chàng áo xanh nghe được bèn cởi xuống khăn quàng cổ, toét ra răng khểnh cười: "Chị gái nhỏ, chị gái nhỏ, em sẽ đeo khăn cho chị..., thích kiểu nào có kiểu đó."
Đường Hân nhấc chân dài lên ngáng chân cậu bạn áo xanh: "Ồ, nhìn đường chứ."
Cậu mặc áo xanh bị vấp ngã lảo đảo đứng dậy, gãi gãi đầu, không hiểu vì sao mình lại ngã.
"Thích khăn quàng cổ như vậy là đủ rồi." Đường Hân hơi nâng người dậy, thở ra hơi nóng lướt qua viền tai đỏ của cô, "Đúng không?"
Thư Đồng rụt cổ, phút chốc đứng bật dậy: "Tôi sẽ hát một bài, đơn ca 《 Má lúm đồng tiền nhỏ 》, cám ơn."
Ngay khi tiếng nhạc vang lên, chàng trai lúng túng nhận lỗi: "Em xin lỗi chị gái nhỏ, chỉ có bản song ca dành cho cặp đôi."
Thư Đồng lập tức nói: "Vậy bỏ đi."
"Không cần." Đường Hân cầm micro, nhướng mày nhìn cô, "Mình cùng hát chung."
Xung quanh ồn ào: "Wow, song ca."
Thư Đồng nhíu mày, hơi chậm nửa nhịp bắt đầu, cảm thấy mình hát hơi lạc nhịp, chàng trai mặc áo xanh vỗ tay hào hứng: "Hát rất hay.”
Trong đoạn tiếp theo, Đường Hân hát, tiếng hát thuần khiết của tuổi trẻ, giống như nước suối chảy róc rách trên núi, mềm mại trôi chảy, đi vào lòng người.
Nhưng mà toàn bộ đều lạc nhịp.
Thư Đồng ngây người vài giây, thiếu chút nữa phụt cười, hà hà chả trách, nếu không hát sẽ chẳng có gì vui.
Nam sinh khác chưa từng nghe đại ca của mình hát, không biết anh hát lạc nhịp. Lại thêm Đường Hân quá giảo hoạt, lạc nhịp cũng cực kỳ đúng chuẩn.
Sau khi Đường Hân hát xong một đoạn, khẽ nhún vai với cô như không có gì.
Thư Đồng che miệng cười, thầm nghĩ chị đây sẽ dạy cưng thế nào là ca hát, tiếp tục hát tiếp phần còn lại của bài.
Sau điệp khúc lại quay về đoạn đầu, Thư Đồng hát qua một lần, Đường Hân nhanh chóng học được cách hát thế nào, cơ bản không lạc nhịp nữa nhưng vẫn dễ nghe.
Phía sau các nam sinh đang chơi xúc xắc và uống rượu, cãi nhau, mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra.
Thư Đồng nhìn chằm chằm phụ đề trên màn hình hát đoạn tiếp theo, bỗng cảm thấy ánh mắt của anh rơi trên gương mặt cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Cô liếc mắt nhìn anh hơi sững sờ, đầu óc bị khuấy động bởi ánh mắt của anh, lâng lâng thoáng qua. Xung quanh tiếng tranh cãi ầm ĩ như lặng xuống, chỉ còn hai người bọn họ đối diện nhìn nhau đắm đuối.
Đường Hân vén tóc đen cô dài ngang eo của cô, luồn ngón tay vào một lọn tóc, hát lên một đoạn: "Anh sẽ mãi mãi yêu em đến khi răng long đầu bạc.”
Ngâm nga câu hát không dứt như vô tận, không biết đã ngấm vào tim người nào.
"Anh Hân mau tới uống rượu." Ngụy Tĩnh Hiền nâng chai rượu, rót đầy ly cho Đường Hân.
Thư Đồng lấy lại tinh thần, nhìn rượu trào lên, có chút lo lắng: "Uống ít thôi, sẽ say đấy."
Đường Hân nhận ly rượu, khẽ nhếch môi: "Không sao, tửu lượng rất tốt."
"Chị họ, em là em của chị, chị lại không quan tâm em trước!" Ngụy Tĩnh Hiền uống vào hai ly nhanh chóng bị rượu mạnh áp đảo, "Ah, buồn quá..."
Thư Đồng xấu hổ cười: "Biết em không nghe chị nói, đương nhiên không thèm khuyên rồi.”
Kế tiếp, Ngụy Tĩnh Hiền như ghen tuông vậy, cố ý cạn ly liên tục với Đường Hân, kết quả Đường Hân chỉ uống hai ly, còn cậu ta uống vào ít nhất tám chín ly, đã thua thảm như vậy nên say khướt nằm ở trên ghế sofa, không thể dậy nổi nữa rồi.
Thư Đồng nhìn thời gian đã 10 giờ, xách túi đứng dậy: "Có hơi trễ rồi, tôi phải trở về."
Đường Hân khiêng một người bạn