Sáng sớm hôm sau, Thư Đồng thức dậy phát hiện trong ổ chăn lộ ra một tên nhóc, cả người trần truồng nằm kế mình đang yên lặng ngủ say.
Tóc anh có màu nâu sậm tự nhiên lòa xòa trên bao gối màu xanh mềm như nhung, hàng lông mi vừa đậm lại vừa dài, giống như hai cây quạt màu đen gắn lên mí mắt.
Đầu vai trần lộ ra ngoài mền, đường cong bắp thịt căng đầy, da thịt thiếu niên sáng loáng, nhìn rất muốn cắn một cái.
Tim Thư Đồng đập hơi nhanh, thoáng vươn tay, bàn tay trượt qua bả vai anh, sau đó đặt lên cằm.
Cô hâm mộ mũi anh cao thẳng, nhịn không được dùng đầu ngón tay đẩy vào đầu mũi, nghĩ muốn chỉnh thành mũi heo.
Ai ngờ kế tiếp môi anh khẽ nhếch lên cắn một cái lên đầu ngón tay của cô.
"Chào buổi sáng, bà xã.” Tiếng nỉ non bật ra từ đôi môi ngậm ngón tay của cô, mờ mờ ảo ảo thẩm thấu.
Thư Đồng hơi kích động, cảm nhận đầu lưỡi anh cuốn lấy đầu ngón tay của cô, mập mờ liếm láp, tạo ra một dòng điện chạy khắp cả người cô.
"Anh dám gọi ai là bà xã, đứa trẻ này không được gọi bậy bạ."
Thư Đồng rút ra ngón tay, vén tóc đen sau tai, che khuất hai gò má nhuộm đỏ.
Người bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt rời giường, cô kinh ngạc quay đầu, thoáng nhìn anh trần như nhộng bò ra khỏi ổ chăn, lộ ra thân thể trắng nõn căng đầy, nhặt lên quần lót đầu giường mặc vào.
Anh đưa lưng trơn bóng về phía cô, xương bả vai gồ lên, giống như cánh chim bay lượn giương cánh lại nhìn xuống, là eo mông có tỉ lệ tam giác vàng
Nghiêng người đi có thể ẩn ẩn thấy được quần lót lộ ra nơi riêng tư, tối hôm qua vẫn chôn sâu rong ruổi trong cơ thể của cô.
Thư Đồng không hiểu, nhẹ giọng hỏi:”Sao lại gấp như vậy?"
Đường Hân khoác lên chiếc áo lông màu sáng, vuốt tóc bay rối, bình tĩnh nói:”Tám giờ sáng có lớp."
Thư Đồng: "A......"
Cùng Đường Hân đi vào phòng vệ sinh, Thư Đồng nhanh chóng mặc quần áo, tìm đồ dùng đánh răng rửa mặt sạch sẽ cho anh, lại mở lò vi sóng hâm nóng một túi bánh mì, đưa đến trong tay anh:”Trên đường ăn."
Đường Hân đứng ở cửa, tiếp nhận bánh mì của cô, hai bên khóe môi gợi lên lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Thư Đồng nhìn hai đồng điếu của anh, ở trong mắt giống như một vòng xoáy nước, lòng của cô không khỏi hãm sâu vào.
Người ta thường khen má lúm đồng tiền, chắc chỉ có mình cô thích hai đồng điếu của anh.
Đường Hân mở cửa, anh mới vừa bước ra một bước, đột nhiên lại đi vòng quay về: ”Quên đồ rồi."
"Đồ gì em lấy giúp anh..." Thư Đồng còn chưa nói xong, trước mắt tối sầm lại, môi bị anh mút lấy.
Đường Hân hôn xong, nhảy ra ngoài cửa, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, cầm bánh mì: ”Bánh mì của em và cả nụ hôn, anh đều đã cầm đi.”
Thư Đồng sợ hàng xóm bên cạnh nghe thấy, nghẹn cứng người, nửa giận dữ nửa xấu hổ nói: "Đi mau đi."
Ầm, cửa vừa đóng thì thế giới lại yên tĩnh.
Thư