Sen đá thạch ngọc sau khi trải qua một lần đổ vỡ lại hồi sinh tràn trề sức sống.
Cơn mưa đêm làm dịu đi bầu không khí, mạ lên lớp lá xanh tươi sức sống dạt dào.
Ánh nắng xuyên qua màn mưa, hắt lên chậu sen đá thạch ngọc chút tia sáng như thể trong hàng vạn hàng nghìn cỏ cây mọc trên đất, nó là vật cưng duy nhất của mặt trời.
Trong phòng, Sa Khinh Vũ xoay nhẹ nửa người bên dưới, cánh tay trắng nõn thò ra khỏi chăn, ngón áp út có thứ gì đó lóe sáng, còn sáng hơn cả tia sáng chiếu xuyên qua màn mưa.
Cô chầm chậm mở to mắt, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là chậu sen đá thạch ngọc tựa sủng vật trời ban.
Song, cô lại nhìn chằm chằm ngón áp út đến ngây ngốc.
Nhẫn?
Thứ trên tay cô là nhẫn sao?
Lát sau, cô hoàn hồn, giơ bàn tay lên giữa không trung, lẳng lặng ngắm nghía chiếc nhẫn đến xuất thần.
Cô tìm thấy Lận Thần trên ghế mây ngoài ban công.
Anh đang nghiêm túc cầm tài liệu lên đọc.
Sa Khinh Vũ rón rén lại gần, ánh nắng ngoài kia chiếu lên mắt cá nhân cô, vẽ ra một tầng ánh sáng nhu hòa.
Lận Thần thấy cô tới, lập tức ngước mắt.
Sa Khinh Vũ khom lưng, bất ngờ đặt nụ hôn lên mi mắt động lòng người của anh.
Lận Thần phối hợp nhắm mắt lại.
Sau cái hôn như chuồn chuồn đạp nước, cô hỏi: “Thích không?”
Anh cong môi cười, duỗi tay giữ lấy cô, cất giọng trầm khàn: “Không thích.”
Sa Khinh Vũ giận, trừng mắt lườm anh.
Lận Thần cười càng tươi hơn.
Anh đặt tài liệu về bàn, dùng tay kia kéo mạnh Sa Khinh Vũ xuống khiến cô không kịp ú ớ gì đã yên vị trên đùi anh.
Muốn chạy cũng chạy không nổi vì anh dùng cả hai tay giữ cô, nặng nề cảnh cáo: “Chạy đi đâu?”
“Chân trời góc biển.” Sa Khinh Vũ nói lẫy.
Lận Thần nghiêng mặt, cọ cọ trước ngực cô, sau đó ngẩng lên cắn vào cằm cô một phát, hàm hồ nói: “Không trốn được đâu.”
“Ai nói thế?”
“Anh nói.” Lận Thần nâng tay cô lên, vuốt v e chiếc nhẫn nằm trên ngón áp út: “Nhìn đi.
Anh dùng nó trói chặt em rồi, em nghĩ mình trốn được đến đâu?”
Sa Khinh Vũ cụp mắt nhìn chiếc nhẫn bạc đeo ở ngón áp út, kết thanh mai thành vòng, dùng thanh mai làm tâm, tuy hình thức đơn giản nhưng ẩn chứa tình cảm sâu đậm.
Mắt cô đong đầy hạnh phúc: “Sao anh lại nghĩ đến việc chọn nhẫn thanh mai?”
Lận Thần xòe tay mình ra đặt kề bên tay cô, nhếch môi: “Thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi.”
(1)Mọi người có thể tưởng tượng cặp nhẫn của anh chị bằng cặp dưới đây nè, cũng chỉ gần giống thôi.
Nhiều mẫu mã đẹp lắm nhưng tui ưng cặp này nhất nên lấy nó làm hình minh họa.
Nhẫn mẫu mã kiểu này thì siêu ý nghĩa với cặp nào là thanh mai trúc mã đấy =(((
Sa Khinh Vũ nhìn chiếc nhẫn kiểu trúc trên tay anh, chớp mắt.
“Thích không?” Lận Thần hỏi cô.
Cô bật cười, móc ngón út hai người vào nhau, lắc đầu: “Không thích.”
Dứt câu, ý cười bên khóe môi nồng đậm hơn.
“Không thích thật à?” Lận Thần bất ngờ rúc đầu vào cổ cô, lợi dụng lúc nói phà hơi, trêu chọc quyến rũ.
Cô không đỡ nổi, đành xoay ngược tay lại, cùng anh mười ngón tay đan nhau.
“Thích.”
Thích lắm.
Thích một cặp nhẫn đơn giản nhưng thể hiện đủ ý nghĩa.
Thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi.
Anh nghiêng đầu hôn lên cổ cô, giọng chợt trầm hơn: “Em thích là được.”
Sa Khinh Vũ cúi đầu, nhìn vào con ngươi đen láy sáng ngời, hỏi: “Anh không cầu hôn à?”
Để anh đeo nhẫn lên tay mình dễ dàng như vậy có ổn không nhỉ?
Lận Thần lắc đầu, giở trò vô lại: “Không.”
“Không cầu hôn em không lấy anh đâu.” Sa Khinh Vũ đe dọa.
Lận Thần bật cười, tiếng cười rất trầm, làm rung rung phần ngực: “Thế à?”
“Chính là thế đó.” Cô ra vẻ nghiêm túc.
“Ừm.” Lận Thần không cho là đúng: “Vậy đừng lấy anh, cưới anh là được.”
Thấy Lận Thần cứ so đo hơn kém với mình, Sa Khinh Vũ bĩu môi bất mãn.
Đôi môi mềm mại bóng loáng gần trong gang tấc quả thật quá trêu chọc lòng người làm anh kìm không được hôn nhẹ một phát.
Sa Khinh Vũ vuốt vuốt cánh môi bị anh hôn, lòng tràn đầy mật ngọt: “Em chưa đánh răng.”
Lận Thần dí sát mặt lại, vô tình phóng to gương mặt trong tầm mắt cô: “Anh không chê.”
Dứt câu, anh thâm tình đặt nụ hôn lên môi cô, triền miên, lưu luyến.
Giữa trưa hôm ấy, Lận Thần lên lớp buổi đầu tiên, dạy Sa Khinh Vũ nấu ăn, bắt đầu từ việc thái rau củ quả.
Lận Thần là một thầy giáo tốt, Sa Khinh Vũ lại là học sinh giỏi nên tiết học đầu tiên kết thúc thuận lợi.
Nhìn đống khoai tây và cà rốt mình vừa thái, Sa Khinh Vũ vô cùng hài lòng: “Thái rau củ thôi mà, chuyện nhỏ.”
Anh véo gương mặt đắc ý kia một phát: “Đắc ý quá nhỉ?”
“Dĩ nhiên!” Sa Khinh Vũ nhướn đuôi lông mày.
Vậy là cô thành công rửa mối nhục xưa rồi.
Phải biết rằng quả trứng ốp la chiên hỏng ngày đó đã để lại bóng ma trong cô đến tận bây giờ.
Lúc ăn cơm, cô kể anh nghe chuyện mình từ chức.
Lận Thần phân tích thay cô: “Thật ra, em không cần vì anh mà vứt bỏ công việc của bản thân.”
Sa Khinh Vũ lắc đầu: “Cũng không hoàn toàn vì anh đâu.”
“Còn nguyên nhân nào nữa?” Anh hỏi.
Sa Khinh Vũ thở dài: “Còn một vài nguyên nhân em không thể chấp nhận.”
Cô không muốn nói anh cũng không gặng hỏi, chỉ gắp cho cô miếng thịt bò bỏ vào bát.
“Lận Thần.” Bỗng nhiên, cô gọi tên anh.
“Hửm?” Lận Thần đáp.
Sa Khinh Vũ cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Nếu em không đi làm nữa, anh có nuôi em không?”
Dứt câu, bàn ăn bỗng lặng thinh.
Mọi âm thanh dường như biến mất.
Sa Khinh Vũ bất an ngước lên quan sát Lận Thần, căng thẳng đến quên cả nuốt.
Hồi lâu sau, anh liếc mắt nhìn cô đầy thâm tình, khàn giọng nói: “Không nuôi em thì anh nuôi ai?”
Ngọt ngào bất ngờ đột kích làm cô không kịp trở tay, chỉ biết cắn đũa, mặt đỏ bạo.
Lận Thần bị cô chọc cười: “Sao mặt em đỏ thế?”
“Có người muốn nuôi em làm em xấu hổ.” Nói đoạn, cô gắp miếng thịt bò vào bát anh, thúc giục: “Ăn đi, ăn xong đi rửa bát.”
Đôi mắt Lận Thần đong đầy ý cười.
Anh hết nhìn miếng thịt bò trong bát lại ngước lên nhìn cô, ánh mắt không giấu nổi thâm tình.
Cơm nước xong, Lận Thần ngoan ngoãn đi rửa bát.
Chờ đến khi Sa Khinh Vũ chui vào bếp, anh đang tráng bát lần hai.
Đứng sau quan sát bóng dáng tao nhã ấy một lúc, cô tiến tới vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.
Phát hiện đằng sau có người, Lận Thần ngừng rửa, thoáng liếc mắt xuống nhìn cái tay bên dưới, rồi hơi quay ra sau nhìn Sa Khinh Vũ, cất giọng gợi cảm câu hồn người: “Sao thế?”
Sa Khinh Vũ cọ cọ vào lưng anh, lắc đầu.
Lận Thần yên lặng mấy giây rồi tiếp tục rửa bát.
Rửa xong cái cuối cùng, anh gọi: “Khinh Vũ.”
“Dạ?” Sa Khinh Vũ kéo âm đáp lời.
“Trách anh không?” Anh hỏi.
Sa Khinh Vũ tiếp tục lắc đầu: “Không.”
Cô không trách anh.
“Anh…”
Lận Thần vừa mở miệng, Sa Khinh Vũ đã cắt ngang: “Em luôn cho rằng, chỉ cần chúng ta không nhắc lại vấn đề này, em có thể lảng tránh nó vĩnh viễn.
Chỉ khi không nhắc đến nó, anh mới mãi mãi ở cạnh em.”
Anh yên lặng cụp mắt nhìn đôi tay nhỏ bé đang ôm chặt mình, kìm lòng không đặng giơ tay siết chặt bàn tay ấy.
“Lận Thần, em không trách anh.” Sa Khinh Vũ vùi mặt vào lưng anh, cắn nhẹ: “Chỉ là em quá yêu anh mà thôi.”
Vì quá yêu, nên sợ mất đi.
Yêu?
Đôi con ngươi Lận Thần chấn động nhẹ.
Sau một hồi ngẩn ngơ, anh mất tự nhiên giật giật ngón tay, không cẩn thận cọ lên chiếc nhẫn thanh mai trên ngón áp út cô, nhếch môi nói: “Từ nay về sau, anh sẽ mãi mãi ở cạnh em.
Bởi vì, anh đã về.”
“Em biết.”
“Không, em chưa biết.” Nói đoạn, Lận Thần xoay người, dùng tay nâng cằm cô lên ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, nhìn vào ánh mắt nhu tình như nước: “Em chưa biết anh đã về.”
Sa Khinh Vũ nhíu mày: “Là sao anh?”
“Anh không chỉ về nước, anh còn về nhà.” Lận Thần búng nhẹ trán cô, cười dịu dàng: “Kết hôn nhé? Chúng ta kết hôn, được không em?”
Kết thúc phần việc bên Tây Ban Nha, anh sẽ về nước nhậm chức, không ra ngoài bôn ba ở đại sứ quán nữa.
Giải quyết xong nỗi lo của cô rồi kết hôn thôi.
Giờ, mọi sự đã xong, chỉ thiếu cái gật đầu của cô dâu.
Sa Khinh Vũ khó khăn nuốt nước miếng, trung khu thần kinh tạm thời mất liên lạc với tiểu não: “Kết, kết hôn?”
“Không muốn à?” Anh hỏi, giơ tay lên miết nhẹ bờ môi căng mọng của cô, như một loại dụ hoặc không tiếng động.
“Đâu, đâu có…” Chẳng qua cô hơi ngượng, cả người cứ lâng lâng như trên mây.
Mẹ nó chứ, khó tin thật đấy! Lận Thần đề cập đến chuyện kết hôn với cô á?
*
“Cậu nói gì?”
Sa Khinh Vũ kéo điện thoại ra xa lỗ tai, hắng giọng, lặp lại câu nói: “Tớ bảo là kết hôn.”
“Cậu lặp lại lần nữa tớ xem nào!!!” Đây là lần thứ ba Lận Yên nói câu này.
“Kết hôn kết hôn kết hôn!!!” Sa Khinh Vũ cáu điên lên: “Cậu có bảo tớ nhắc lại 100 lần thì đáp án vẫn thế.”
Lận Yên ở đầu bên kia thành thật nói: “Được rồi, bước đầu xác nhận cậu không điên.”
Sa Khinh Vũ “ồ” lên một tiếng, cười lạnh: “Nhà văn Lận này, tớ nói cho cậu hay, năm đó cậu kết hôn im hơi lặng tiếng không báo ai, đến lượt tớ tốt tính báo trước cho biết cậu lại bảo tớ thần kinh?”
Lận Yên húng hắng ho nhằm che đi sự xấu hổ: “Cái đó… chúng ta đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, với cả… cậu hãy nghĩ cho những gian khổ mà dân thường như tớ phải chịu đi.
Cậu phải biết rằng nếu anh tớ kết hôn… hơn nữa còn lấy cậu… Khụ, dù sao cũng là chuyện rất khó tưởng tượng, tớ cần thời gian tiêu hóa thông tin.”
Sa Khinh Vũ tức giận gầm lên: “Biến!” sau đó thẳng tay cúp điện thoại.
Lận Yên ở đầu bên