“Búa.”
Sa Khinh Vũ cầm tờ giấy hướng dẫn dựng lều đứng thẫn thờ, không nghe thấy Lận Thần gọi.
Gọi lần đầu không thấy đồ, Lận Thần gọi tiếp: “Búa.”
Nhưng Sa Khinh Vũ vẫn không nghe thấy gì, cứ đứng sững tại chỗ.
“Đưa anh cây búa!” Nói đến lần thứ ba, Lận Thần quay đầu lại.
Thấy Sa Khinh Vũ ngẩn ngơ đứng đó, anh đưa tay nhéo mặt cô một phát.
Sa Khinh Vũ lập tức hoàn hồn, dùng tay xoa xoa bên má bị nhéo, xong thấy tay anh dính bẩn thì tức giận lườm.
Chưa kịp nổi giận đã thấy Lận Thần chìa bàn tay trống rỗng ra trước mặt cô, bất đắc dĩ nói lần nữa: “Đưa anh búa.”
“À!” Cô đáp một cách không tình nguyện, xoay người lấy búa đưa cho anh.
Lận Thần đang dựng lều bỗng lên tiếng hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Sa Khinh Vũ chống cằm, nhìn mặt trời dần lủi mất đằng sau dãy núi phía xa, buồn bực nói: “Không ngờ anh đưa em đi cắm trại thật.”
“Không thích à?”
“Rõ lúc ăn cơm chỉ thuận miệng nhắc…” Ai mà biết hôm sau anh đưa cô đi cắm trại thật.
Lận Thần dùng búa gõ cọc ghim xuống mặt đất, cố định lều.
Xong xuôi, anh ngẩng lên nhìn Sa Khinh Vũ, mượn ánh chiều tà ngắm góc nghiêng gương mặt cô, bắt gặp ánh sáng vàng ấm đang đùa nghịch trên hàng lông mi dày cong, sự nhu hòa của tia sáng phủ đều lên khuôn mặt từ trán xuống mũi rồi đến cằm.
Hình ảnh đó làm Lận Thần ngẩn ngơ mất hai giây.
Chờ lấy lại tinh thần, anh nhẹ giọng hỏi: “Vậy em có thích đi cắm trại không?”
Sa Khinh Vũ nhàm chán nhặt chai nước khoáng lên xong lại ném đi, hời hợt nói: “Vấn đề không phải em có muốn hay không mà là hai chúng ta đang vứt Liễu Khê ở nhà để chốn đi chơi đó.”
Nhắc đến Liễu Khê, Lận Thần lập tức mất hứng: “Em ấy tính giác ngộ không cao, vừa hay phải phạt.”
“Chúng ta làm thế có phải hơi quá đáng không?” Sa Khinh Vũ lo lắng hỏi.
Đổi lại là cô đến nhà Liễu Khê và Lý Viêm Nguyên chơi nhưng hai người họ lại trốn cô đi đánh lẻ thì cô cũng hụt hẫng.
“Đâu phải em ấy không yêu đương.” Lận Thần ra vẻ anh còn đáng thương hơn.
Sa Khinh Vũ đành thôi: “Được rồi, vậy mai em về hầm canh cho cô ấy uống.
Coi như bồi thường.”
Lận Thần bất chợt ôm lấy cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ, đôi mắt đen láy không giấu nổi sự thâm tình, hơi thở hỗn loạn phả lên phần cổ thiên nga kiêu ngạo, giọng trầm ấm cất lên: “Anh thì sao?”
“Anh?” Sa Khinh Vũ cụp mắt nhìn người nào đó, không hiểu hỏi lại: “Anh làm sao?”
Nghe cô hỏi ngược lại mình, Lận Thần mím môi, cụp mi không nói một lúc lâu.
Đến khi Sa Khinh Vũ tưởng anh không nói nữa anh lại mở miệng: “Em định bồi thường anh thế nào?”
Sa Khinh Vũ sững sờ mất mấy giây mới phản ứng lại, giận quá hóa cười: “Thế em cũng nấu canh bồi thường cho anh nhé?”
Cứ tưởng mình nói thế người đang nhõng nhẽo làm nũng sẽ nguôi giận, ai ngờ anh lại rầu rĩ bảo: “Em có nấu cả đời cũng không đủ bồi thường cho anh.” Giờ Sa Khinh Vũ chỉ thấy buồn cười, đúng là rất hiếm khi thấy anh làm nũng như trẻ con.
Cô nắm lấy tay anh, hơi cúi đầu để mắt mình đối diện thẳng với anh, dịu dàng nói: “Lận Thần.”
“Hửm?”
Nghe âm mũi mê hoặc lòng người của anh, Sa Khinh Vũ nhỏ nhẹ bảo: “Em đói.” Dứt câu, cô còn li3m môi một cái, trông như chú mèo con đang thèm ăn, đôi mắt nhìn anh trông hết sức đáng thương.
Lận Thần ôm cô, bất lực cười.
Sa Khinh Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn giá nướng Lận Thần mới lấy ra: “Hồi sáng anh chuẩn bị nhiều đồ như này á? Không chỉ chuẩn bị lều trại còn mang bao nhiêu nguyên liệu để nướng BBQ…”
“Không chỉ mới chuẩn bị sáng nay.” Lận Thần ung dung nhìn cô, sửa lời: “Anh ủ mưu lâu lắm rồi.”
Sa Khinh Vũ hiểu ra, bật cười, chạy đến giúp anh: “Khê Khê mà biết chúng ta đối xử với cô ấy như thế, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu bỏ mạng.”
Lận Thần cười lạnh: “Vậy sao em không nghĩ đến lúc anh nghe được tin em ấy muốn ở lại Phạn Duyệt, anh cũng tức đến hộc máu bỏ mạng?”
Sa Khinh Vũ: “…”
Lận Thần làm rất nhanh, chẳng qua bao lâu đã có thịt nướng.
Lúc chuyển sang nướng ngô, Sa Khinh Vũ chợt nhớ đến chuyện nhiều năm trước, có lần Lận Yên ăn nướng BBQ đụng phải đồ chưa chín nên nhập viện, cười thành tiếng, kể cho anh nghe: “Em không nhớ lần đó nhóm bọn em đi Sán Vĩ hay Sán Đầu nhưng có ra biển tổ chức bữa BBQ ngoài bãi biển, cắm trại ở đó luôn.
Tiểu Yên nướng ngô và cánh gà chưa chín đã ăn, đến nửa đêm thì nhập viện vì đau dạ dày.
Cậu ấy bị Hoằng Dịch mắng té tát, sau lần đó em chưa thấy cậu ấy ăn BBQ thêm lần nào nữa.”
Lận Thần gắp thịt bò đã nướng xong vào đ ĩa của Sa Khinh Vũ, nhíu mày: “Nhập viện? Sao anh không nghe nó nói gì?”
Sa Khinh Vũ trợn mắt: “Sao cậu ấy dám nói cho anh biết? Sợ anh mắng chết đi được.”
Lận Thần tắm ánh trăng, cười nhẹ.
Sa Khinh Vũ lại nói: “Tiểu Yên có cả đống chuyện không cho anh biết.” Ai chẳng sợ Lận Thần.
Lận Yên thì miễn bàn luôn ấy chứ.
Lận Thần bật cười lắc đầu, xong phiền muộn mở miệng: “Đúng thế, đến kết hôn nó cũng không nói cho anh hay.”
“À…” Sa Khinh Vũ thoáng ngập ngừng: “Cậu ấy với Hoằng Dịch kết hôn bất ngờ quá, hơn nữa…” Nói đến đây, cô thở dài: “Ai mà ngờ sau tám năm cậu ấy lại về nước chứ!”
Lận Thầm sớm đã tinh tường mọi chuyện: “Sớm muộn gì nó cũng về nước thôi.”
Sa Khinh Vũ ngạc nhiên: “Tại sao?” Sao Lận Thần có thể khẳng định chắc nịch như vậy?
“Trước khi ra nước ngoài cậu ấy nói với anh hả?” Sa Khinh Vũ hỏi.
Lận Thần lắc đầu, lật ngô: “Không.”
“Anh không hỏi cậu ấy?”
Lận Thần tiếp tục lắc đầu: “Không hỏi.”
“Sao anh không hỏi?” Cái đêm Lận Yên tức tốc ra nước ngoài đến nay vẫn là điều bí ẩn chưa có lời giải đáp.
Ai cũng biết khi Mục Hoằng Diễn qua đời, Mục Hoằng Dịch và Lận Yên đã cãi nhau một trận.
Ngay sau đó thì nửa đêm Lận Yên bay ra nước ngoài luôn.
Lận Thần mỉm cười, nhìn cô nói với giọng điệu đầy ẩn ý: “Trong lòng biết rõ còn cố hỏi anh làm gì.”
“Anh thật sự rất thương Tiểu Yên.” Sa Khinh Vũ không khỏi cảm thán.
Tuy bảo Lận Thần lúc nào cũng nghiêm khắc với Lận Yên nhưng trong sự nghiêm khắc ấy lại có sự dung túng, nuông chiều vô bờ.
Nghĩ lại mới thấy, anh như vậy là sợ Lận Yên bị tổn thương, song cưng chiều quá mức cũng là vì quá thương yêu em gái.
Lận Thần nghiêm túc nướng ngô.
Nghe cô nói vậy, anh cười khẽ, nhàn nhạt buông câu: “Anh chỉ yêu thương những người con gái có quan hệ với mình.
Tiểu Yên anh thương.
Em anh cũng thương.”
Anh chỉ yêu thương những người con gái có quan hệ với mình.
Chợt, Sa Khinh Vũ nhìn thẳng vào tròng mắt đen nhánh của anh, cắn môi, hỏi: “Thế anh thương em hơn hay thương Tiểu Yên hơn?”
Đối mặt với câu hỏi khó nhằn này, anh cười nhẹ: “Em đoán xem?”
Sa Khinh Vũ lườm: “Không đoán.
Anh nói đi.”
“Không nói.
Tự em đoán.” Anh không ngại chơi tung hứng với cô.
Sa Khinh Vũ không chịu buông tha, bặm môi ra vẻ anh không trả lời anh chết với em: “Anh có nói không?”
Thấy vậy, Lận Thần bật cười gắp ngô nướng cho cô: “Ăn không?”
Cô phồng má: “Tức no rồi.”
Lận Thần rải chút bột thì là lên ngô nướng xong lại đưa cho cô, yên lặng nhìn chằm chằm một lúc mới nói: “Cầm lấy.”
Sa Khinh Vũ tuy giận nhưng không nhây với anh lâu, thuận tay cầm lấy đồ cơ mà không ăn luôn, chăm chú nhìn lớp bột thì là anh mới rải, hỏi: “Anh rải cái này lên làm gì?”
“Hồi nhỏ, có lần cha anh đưa anh và Tiểu Yên đi cắm trại, lúc nướng BBQ ông ấy thường rải bột thì là lên đồ nướng.” Dứt câu, anh nhặt bao thuốc trên bờ cát lên, rút một điếu ra, ngậm trong miệng đốt.
Cách một lớp khói, Sa Khinh Vũ không trông rõ ánh mắt Lận Thần, chỉ thấy nó nặng nề hơn ban nãy.
Cô từng to gan đặt giả thiết rằng, nếu Lận Thần không yêu quý gì cái nghề ngoại giao này, có khi nào vì chú Lận không? Nhớ lại sau lần động đất đó, anh gặp tai nạn giao thông xong bị bắn, bỗng nhiên cô nhớ đến năm chú Lận qua đời.
Có khi nào hai vụ cùng nguyên nhân không?
Lận Thần, anh ấy muốn điều tra chân tướng việc năm đó chú Lận qua đời?
Lận Thần đang hút thuốc bỗng đưa tay lên che mắt cô, trầm giọng nói: “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó.”
Sa Khinh Vũ vươn tay kéo cái tay đang chắn giữa không trung của anh xuống, nhìn anh không chớp mắt.
Lận Yên kẹp điếu thuốc bằng khe hở ngón tay, nghiêng đầu, không cho cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Đã bảo em đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế mà.”
“Sao em không được nhìn anh?” Cô đờ đẫn hỏi lại.
Lận Thần cười nhẹ, tự giễu: “Sợ bản thân phạm tội.”
Sa Khinh Vũ muốn nói gì đó nhưng bị Lận Thần cắt ngang, chỉ ra bờ biển: “Qua đó đi dạo chút không?”
“Vâng.” Cô gật đầu đồng ý, buông bắp ngô trong tay ra.
Lận Thần cầm áo khoác lên choàng lên người cô, choàng xong anh đặt luôn một tay lên vai cô, không bỏ xuống.
Bọn họ đi dạo dọc bờ biển một lúc lâu.
Không biết do gió đêm nay lạnh bất chợt hay ánh trăng quá lạnh lẽo mà tự dưng Sa Khinh Vũ nhớ đến Mục Hoằng Diễn, sau đó lại nhắc đến Lai Sở Sở: “Con nhóc Sở Sở kia không biết đang ở đâu?”
Nghe được hai chữ “Sở Sở”, ánh mắt Lận Thần chợt âm u.
Anh liếc nhanh quan sát sắc mặt Sa Khinh Vũ, lưỡng lự.
“Lần trước Tiểu Yên bảo muốn đi Hong Kong tìm Sở Sở, anh không cho.
Giờ đám cưới của chúng ta sắp đến, em muốn qua Hong Kong gửi thiệp cho Sở Sở.” Sa Khinh Vũ nhắc lại chuyện lần trước.
“Đi Hong Kong à?” Lận Thần lẩm bẩm.
Sa Khinh Vũ gật đầu, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chúng ta phải mời cô ấy đến dự đám cưới chứ.”
Lận Thần cụp mi, giấu đi tâm tư trong đáy mắt.
Một lát sau, bước chân anh nặng nề tiến về phía trước hai bước.
Anh không biết mình có nên nói cho Sa Khinh Vũ biết chân tướng không.
Lần trước anh cản không cho mọi người qua Hong Kong tìm Lai Sở Sở là vì Lận Yên nháo loạn muốn đi.
Con nhóc đó đang mang thai, anh sợ nó biết chân tướng sẽ kích động ảnh hưởng đến thai nhi.
Thấy anh lặng thinh, Sa Khinh Vũ gặng hỏi: “Anh vẫn không cho em sang đó à?”
Lận Thần ngước mắt lên nhìn cô, ẩn sâu trong ánh mắt là cảm xúc hỗn độn, lạ thường.
Lát sau, anh không đành lòng mở miệng: “E là Sở Sở không ở Hong Kong.”
“Không ở đó?” Sa Khinh Vũ sửng sốt, hỏi tiếp: “Chẳng lẽ cậu ấy lại đi châu Âu chơi? Hay Nhật Bản nhỉ?” Ba năm nay, Lai Sở Sở cực thích đi qua đi lại giữa châu Âu và Nhật Bản, như thể ở hai nơi đó có ma lực lôi kéo.
Lận Thần đột ngột dừng chân, nghiêng đầu, nặng nề nhìn Sa Khinh Vũ.
Đôi mắt anh như bị tắm trong sông băng lạnh buốt.
Nó rét buốt làm lòng người sinh khiếp đảm, sâu hun hút khiến họ sợ hãi, rồi trào dâng thương tâm.
Ánh mắt ấy làm Sa Khinh Vũ vô thức lùi về sau một bước, hoảng loạn: “Sao anh lại nhìn em như thế?”
Cô chưa từng thấy đôi mắt anh âm u đáng sợ như lúc này bao giờ.
Không giống sự chín chắn, bình tĩnh thường ngày của anh.
Một lúc sau, Lận Thần nhẹ giọng nói: “Sở Sở, em ấy…” Anh dời tầm mắt qua ngắm biển rộng mênh mông, ngập ngừng không biết nói sau, lời đến miệng thốt ra quá khó khăn: “Em ấy mất rồi.”
Sao?
Trong nháy mắt, đầu óc Sa Khinh Vũ trống rỗng.
Đến khi hoàn hồn, cô kích động nắm chặt cánh tay Lận Thần, run rẩy nói: “Gì? Anh nói gì cơ? Sao lại nói Sở Sở qua đời? Qua đời là sao? Ý anh là gì?”
Lận Thần cúi đầu nhìn đôi tay run run bấu lấy khuỷu tay mình, hàng lông mày nhíu chặt.
“Em ấy qua đời đầu xuân năm nay.
Mất tại Nhật Bản, mắc ung thư võng mạc(1).” Anh lẳng lặng nói nốt, mắt không dám nhìn thẳng vào Sa Khinh Vũ.
(1)Ung thư võng mạc (Retinoblastoma): Hay còn gọi với cái tên u nguyên bào võng mạc.
Đây là một bệnh lý ác tính đứng hàng đầu trong các khối u ở trẻ em (thường gặp dưới sáu tuổi).
Bệnh xuất hiện do đột biến gen RB1 trên nhiễm sắc thể số 13.
Bệnh có thể biểu hiện ở một hoặc cả hai mắt, có thể tự phát hoặc do di truyền.
Nếu được phát hiện và điều trị sớm, bệnh có thể khỏi với tỉ lệ sống lên tới 90%-95% và khả năng giữ nhãn cầu cao.
(Nguồn: Bệnh viện mắt trung ương.)
Sa Khinh Vũ cứng đờ người, dần hiểu ra tại sao trước đó Lận Thần ngăn không cho bọn họ đi Hong Kong.
Cuối cùng, cả người cô như bị rút hết sức lực, thôi víu lấy khuỷu tay anh, ngồi thụp xuống bờ cát, nhất thời không chấp nhận được tin dữ mình mới nhận.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng lên nhìn mặt biển đêm hè, tối tăm mịt mù ép cho người ta không thở nổi.
Năm đó, vào ngày Mục Hoằng Diễn qua đời, mặt biển cũng tối tăm như thế này.
“Anh xin lỗi.” Lận Thần cúi người, ôm cô vào trong lòng, lặp lời lời xin lỗi một lần nữa: “Rất xin lỗi em.” Có lẽ anh không nên nói cho cô biết chuyện này.
Đáng lẽ, anh nên giấu nó cả đời.
Sa Khinh Vũ lắc đầu: “Đừng cho Tiểu Yên biết.”
Đó là suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Sa Khinh Vũ.
Dựa trên tình bạn sâu đậm của Lận Yên và Lai Sở Sở, cô sợ cô ấy sẽ kích động khiến thai nhi trong bụng bị thương.
Sa Khinh Vũ tỉnh lại thấy mình đang ở trong lều.
Kéo khóa lều ra, nhìn một lượt xung quanh không thấy Lận Thần đâu, định quay vào trong lấy điện thoại gọi cho anh thì nghe thấy tiếng dừng xe.
Chốc lát sau, Lận Thần chui vào, mang theo một túi đồ ăn cho cô, bên trong có bánh bao và sữa đậu nành.
Sa Khinh Vũ nhận lấy, uống một ngụm sữa đậu nành.
“Muốn về luôn không?” Lận Thần hỏi cô.
Cô ngẩng đầu, giọng nghe ỉu xìu: “Còn có thể đi đâu nữa?”
Lận Thần nhìn cô, ngẫm nghĩ: “Có một nơi anh nghĩ em sẽ muốn đến.”
Hai người đến quán bi-a vào giữa trưa.
Bên ngoài trời nóng như đổ lửa, chui vào trong quán có gió điều hòa mới thấy mát mát chút.
Sa Khinh Vũ chọn chơi bàn lớn, Lận Thần đứng quầy trả tiền.
Chờ anh thanh toán xong mang gậy ra, cô đã tự khui bia lạnh uống.
“PK không?” Lận Thần ném một gậy cho cô, hỏi.
Sa Khinh Vũ nhận gậy, thản nhiên nhìn nó vài giây.
Thôi được! Đánh mấy gậy để giải tỏa tâm trạng.
Nghĩ vậy, cô lập tức ứng chiến: “Thế chơi mấy ván đi.”
Lận Thần giỏi chơi bi-a xưa nay rồi, Sa Khinh Vũ không thể nào trên cơ nếu chơi với anh.
Chẳng qua, cứ đánh gậy này qua gậy khác, xót xa trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Chơi liên tiếp mấy ván, cô không thắng được ván nào.
Hết ván cô ra ghế mây ngồi, xoa xoa phần cổ cứng đờ, thuận tay lấy thêm lon bia lạnh nữa, khui xong uống một hớp hết nửa lon.
Chơi mệt, uống say, đầu cô bắt đầu đau.
Tốt quá, cô không cần nghĩ đến chuyện của Lai Sở Sở nữa.
Nhắm mắt lại, chỉ vài phút sau, cô đã ngã vào trong hồi ức.
Sa Khinh Vũ lần đầu gặp Lai Sở Sở là vào năm học lớp bảy.
Cô không ngờ trên đời này lại có người lớn lên xinh đẹp như yêu tinh, mắt to lông mi cong, da trắng nõn nà, ngũ quan tinh xảo.
Tốt nghiệp cấp ba, Sa Khinh Vũ lần đầu tiên đi uống rượu với Lai Sở Sở.
Khi cô ấy uống say còn nhào vào lòng cô, yếu ớt nói: “Tớ nhớ mẹ lắm.”
Lên năm hai đại học, ngày Mục Hoằng Diễn qua đời, cô lần đầu trông thấy dáng vẻ điên cuồng đến man dại của Lai Sở Sở.
Từ đó trở đi, tính tình cô ấy thay đổi hẳn, thường xuyên đong đưa qua lại với người nổi tiếng ở đủ lĩnh vực xong lên báo.
Có người nhục mạ cô ấy là “gái bán hoa” của giới giải trí, cũng có người bảo cô ấy là đồ chơi trong