Kết hôn không bao lâu, Sa Khinh Vũ tìm được việc.
Lần này cô tới làm cho một tòa soạn khá có tiếng ở Bắc Kinh, chuyên mục cô phụ trách vẫn giống như lúc trước, mảng tin tức xã hội.
Có một hôm, trong lúc ngồi sửa soạn nội dung phỏng vấn, Sa Khinh Vũ nghe đồng nghiệp bên cạnh hét toáng lên, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng nói: “Má ơi! Không thể tin được trên đời lại có người đàn ông như này! Đẹp trai quá mức cho phép!”
Tuy Sa Khinh Vũ không có hứng thú với mấy tin bát quái nhảm nhí nhưng nhờ có người nhắc đến mấy chữ “Lận Thần của bộ ngoại giao”, cô bỏ công việc trên tay xuống, nhảy sang hóng hớt: “Sao thế? Có chuyện gì?”
Người kia mặt đỏ phừng chỉ vào màn hình: “Ngài Lận nè.
Sao trên đời này lại có người đẹp đến mức này chứ? Đẹp như thế mà không đi làm minh tinh, nhảy sang làm người phát ngôn làm gì không biết! Thế này thì ối nữ phóng viên dính thính!”
“Ôi em đừng nói nữa! Con gái chị đọc báo thấy ngài Lận, lập tức giơ tay lên trời thề sẽ chăm chỉ học hành theo nghề báo, mai sau muốn được làm phóng viên đi phỏng vấn ngài Lận.
Giờ ngày nào nó cũng dùi mài kinh sử, chiến đấu hết sức mình vì kỳ thi đại học sắp tới.”
“Em họ em đang học khoa phát thanh, đọc báo thấy ngài Lận phát lập tức làm đơn chuyển ngành sang báo chí.”
Có người than: “Ôi! Những tấm chiếu chưa trải.”
Không dưng có người góp tin hot: “Tôi nghe nói ngài Lận kết hôn rồi.”
“Thế hả?”
“Ừm.
Tôi có đứa bạn làm trong bộ ngoại giao, nó nói ngài Lận mới kết hôn tháng trước, bà xã cùng ngành với bọn mình.”
“Phóng viên à?” Có người tò mò hỏi: “Phóng viên mảng nào?”
“Hình như là phóng viên mảng tin tức xã hội.
Nhưng cô ấy từ chức rồi, chắc giờ ở nhà giúp chồng dạy con.”
Sa Khinh Vũ ngồi phía sau nghe vậy tức anh ách.
Rõ ràng cô đang cực khổ làm việc mỗi ngày, tên thất đức nào đồn cô ở nhà giúp chồng dạy con đấy? Đứa nào đồn kiểu cắt câu lấy nghĩa thế hả? Toàn nghe nhầm đồn bậy không!
“Ngài Lận với cô phóng viên ấy quen nhau như nào mà quyết định tiến tới hôn nhân thế?”
“Nghe nói cô ấy là bạn từ nhỏ của ngài Lận.”
Có người “ồ” một tiếng đầy ghen ghét, không cam lòng nói: “Thanh mai trúc mã cơ à! Vợ chồng mà là thanh mai trúc mã đa phần đến với nhau không phải vì tình yêu, chẳng qua hợp thời đến với nhau sống tạm thôi.”
Sa Khinh Vũ nghiến răng nghiến lợi, liếc mắt lườm mấy cô gái ngồi nhiều chuyện.
Sống tạm? Sao cô ta không đi tìm thanh mai trúc mã của cô ta mà sống tạm qua ngày như thế đi? Tìm người nào vừa đẹp trai vừa yêu mình ấy.
Cô ta nghĩ bạn thanh mai trúc mã là hàng chợ sao? Lên phố quơ tay một cái là được cả nắm!
“Nghe bảo cô ấy xinh lắm.”
“Hừ! Làm phóng viên thì có thể xinh đến mức nào, cũng có phải biên tập viên ngồi dẫn chương trình đâu.” Giọng chua lòe chua loét, không muốn ngửi mùi ghen tỵ cũng khó.
Có hôm đi liên hoan, chị đồng nghiệp ngồi cạnh nói muốn giới thiệu đối tượng cho Sa Khinh Vũ, nói bóng gió dò xét đời sống tình cảm của cô.
Sa Khinh Vũ nghe hiểu ý đối phương, lập tức giơ bên tay đeo nhẫn thanh mai lên, huơ huơ: “Em kết hôn rồi.”
Người nọ xấu hổ nở nụ cười cứng ngắc, không bao lâu sau liền ngượng ngùng rời đi.
Sa Khinh Vũ vừa tuyên bố đã dấy lên một trận ầm ĩ, tốp năm tốp ba nhào tới hóng chuyện vui: “Ai da, Khinh Vũ, cô kết hôn rồi á? Nhìn không ra nha.”
Cô nở nụ cười hạnh phúc, gật đầu: “Ừm, mới kết hôn.”
Lúc này, cô gái lúc trước giở giọng ghen tỵ chua lòm lại góp vui: “Khinh Vũ, nhẫn của cậu đặc biệt thật đấy.
Mua của hãng nào thế?”
Sa Khinh Vũ mất hứng liếc cô ta, hờ hững nói: “Không rõ.”
“Thế hôn lễ của cậu cử hành ở đâu? Trên sân cỏ hay bên bờ biển?” Cô gái kia hỏi tiếp.
Sa Khinh Vũ nhìn thẳng vào mắt cô gái có giọng điệu ghen ghét kia, chẳng hiểu sao cứ thấy cô ta có nét giống Trịnh Sương Sương.
Ngẫm nghĩ một hồi, cô gật gù rút ra kết luận, chắc do đều là cá mè một lứa, có nét tương tự nhau cũng không có gì lạ.
Thấy cô không đáp, cô ta cười mỉa, không hỏi thêm.
Bẵng đi một thời gian, tòa soạn nhận được lời mời tham gia phỏng vấn của bộ ngoại giao tổ chức vào ngay chiều hôm đó.
Cấp trên chỉ định Sa Khinh Vũ và cô gái ganh ghét kia đi.
Nhân giờ ăn trưa, Sa Khinh Vũ nhắn tin hỏi Lận Thần chiều anh có công việc gì đặc biệt không.
Người nào đó trả lời rằng: Làm việc thường ngày vẫn làm.
Nhìn cái tin nhắn trả lời như không này, Sa Khinh Vũ gắng kìm xúc động muốn đập điện thoại, gọi điện cho anh thám thính tình hình.
“Anh nói chuyện tử tế cho em!” Cuộc gọi vừa thông, Sa Khinh Vũ đã lạnh lùng cảnh cáo.
Đầu bên kia điện thoại im lặng mất mấy giây, sau đó cô nghe được giọng ai đó nén cười lịch sự trả lời: “Lận phu nhân, ngài Lận vừa đi họp rồi, giờ không tiện nghe điện thoại của chị.”
Cô sững người trong giây lát rồi ngượng ngùng cười nói: “Thế… cảm ơn nhé!” Cúp điện thoại rồi, Sa Khinh Vũ lại có xúc động muốn dùng điện thoại đập chết bản thân.
Chiều đến bộ ngoại giao, Sa Khinh Vũ trông thấy Lận Thần, người phát ngôn thường xuyên phải nhận phỏng vấn của phóng viên.
Anh đứng trên sân khấu, đôi mắt sắc bén như chim ưng quét nhanh qua đám người tìm bóng hình quen thuộc.
Khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh bỗng dịu dàng hơn, khóe môi nhếch nhẹ.
Nhìn vào đôi mắt cười như không cười kia được một lúc, cô mới phát hiện anh đang chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt.
Ngay sau đó không hiểu sao cô lại đâm hơi sợ.
Rõ ràng ánh mắt anh dịu dang, sao cô cứ có cảm giác mình đang nằm bàn chông thế nhỉ?
Có nữ phóng viên trẻ tuổi trông thấy thay đổi nhỏ trên mặt Lận Thần, kích động túm chặt tay đồng nghiệp bên cạnh, kích động nói: “Mới nãy… anh ấy cười! Đẹp trai quá hu hu!”
Sa Khinh Vũ ngồi ngay sau cô phóng viên kia, nhìn cô nàng kích động dậm chân liên hồi, cô chột dạ né ánh mắt, kết thúc cuộc giao lưu bằng mắt với anh.
Cuộc họp báo diễn ra vô cùng thuận lợi.
Phóng viên liên tục đặt câu hỏi, Lận Thần bình tĩnh trả lời từng câu một đâu ra đó, như thể không phải đang nhận phỏng vấn mà đang diễn thuyết gì đó.
Đến phiên nhóm Sa Khinh Vũ, cuối cùng cô cũng dám nhìn thẳng Lận Thần, hỏi vấn đề mà sáng nay sàng lọc kỹ lưỡng trong đống câu hỏi: “Thưa ngài, những ngày gần đây, truyền thông có đưa tin về việc một số công dân Trung Quốc gặp sự cố giao thông ở nước ngoài.
Vậy thì trong kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán sắp tới, là thời điểm công dân Trung Quốc lựa chọn ra nước