CHƯƠNG 183
“Về nhà đặt đại ở chỗ nào đó cũng được.”
Quản gia hơi dừng lại, quay đầu về phía Mai Ấn Cầm, giọng điệu nghiêm túc.
“Cậu Mai, xin cậu nhớ rõ thân phận của mình.”
Mai Ấn Cầm thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng của An Diệc Diệp.
“Quản gia nói vậy là có ý gì?”
Giọng điệu của quản gia rất đúng mực.
“Cậu Khúc không thích người khác đụng vào đồ vật hoặc là người của cậu ấy.”
Mai Ấn Cầm nhếch miệng.
“Tôi biết Tiêu Nhĩ Giai là người của anh ta, không ai cướp đâu.”
Quản gia ngẩng đầu nhìn anh ta, dường như đang cân nhắc độ tin cậy trong câu nói này.
Một lát sau, ông ta mới gật đầu rời đi.
Mai Ấn Cầm đứng tại chỗ, nhấc tay lên để trước mặt nhìn một hồi.
“Diệp Diệp, em đừng sợ, anh nhất định sẽ để em được tự do.”
Anh ta lẩm bẩm, đột nhiên điện thoại vang lên.
Mai Ấn Cầm lấy điện thoại ra nhìn, sau đó nhanh chóng đi đến bên chỗ cửa sổ không có người.
“A lô? Thám tử Lý, anh đã điều tra được tin tức gì sao?”
Giọng nói bên kia đầu điện thoại hơi gấp gáp.
“Đúng vậy, là chuyện có liên quan đến Tiêu Nhĩ Giai, tôi mới đi theo cô ta đến bệnh viện một chuyến…”
An Diệc Diệp trở lại căn biệt thự cổ.
Cô còn chưa xuống xe, quản gia đã lên tiếng: “Cô chủ, mối quan hệ giữa cậu chủ và cô Dư rất đặc biệt. Cậu ấy không bỏ cô Dư được, cũng không bỏ đi được áy náy trong lòng.”
An Diệc Diệp ngẩng đầu lên nhìn ông ta.
“Áy náy gì?”
Quản gia rối rắm, đang do dự có nên nói không.
Chần chừ